Viên Bảo đứng trước mặt Vân Quán Ninh, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sáng long lanh chớp chớp.
Chớp đến nỗi làm tim Vân Quán Ninh tan chảy!
"Hi, bảo bối"
Nàng ngẩng đầu lên, một lát sau mới ngồi dậy.
Bị ngã rất đau!
"Hi, mẫu thân"
Viên Bảo dõng dạc nói: "Cách chào hỏi này của người mới mẻ thật đó! Chúng ta chỉ một ngày một đêm không gặp, sao mẫu thân lại kích động đến vậy?"
Thằng bé vươn cánh tay nhỏ nhắn ra, ra sức dìu Vân Quán Ninh dậy.
"Mẫu thân, ngươi ngã có đau không?"
"Không, không đau."
Vân Quán Ninh bị ngã đến mức cả người ế ẩm.
Nhưng sợ con trai lo lắng, nàng đành phải nghiến răng chịu đau: "Con ở đây làm gì vậy?"
Vừa rồi quá kích động lại quên mất, dạo này Mặc Diệp đều dạy Viên Bảo tập võ!
Đứa nhóc này bỗng nhiên nhảy xuống khỏi rào chắn cao như vậy, nàng bị dọa suýt chút đã mất hết hồn vía.
"Con đang đợi người đó."
Viên Bảo kéo tay nàng, nhìn kỹ bàn tay bị tảng đá xanh sượt rách da của nàng, thằng bé vội vàng thổi cho nàng: "Mẫu thân, con thổi cho người một chút là hết đau thôi."
Vân Quán Ninh xúc động rưng rưng nước mắt.
"Viên Bảo, mẫu thân không sao!"
Viên Bảo ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Mặc Diệp đến gần: "Hi, phụ thân giả."
Mặc Diệp: "..."
Bị Viên Bảo gọi một tiếng "phụ thân giả", sự vui sướng và nhớ nhung của Mặc Diệp bỗng chốc tan biến không thấy tăm hơi!
Nhóc con này, hắn không muốn yêu thương nó nữa!
Ai cần thì bể đi đi!
Thấy Mặc Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601801/chuong-658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.