Mặt nàng đỏ bừng, vội quay đầu nói với Mặc Tông Nhiên: "Phụ hoàng, nếu người thấy cách của con dâu hay, vậy thì có phải nên khen thưởng con dâu không?"
Khen thưởng?
Mặc Tông Nhiên gật đầu: "Đáng được thưởng! Con muốn thưởng gì?"
"Con dâu nghĩ không có gì quan trọng hơn bạc, chi bằng phụ hoàng thưởng cho con dâu mười vạn lượng bạc đi?"
Mười vạn lượng?
Nghĩ ra một cách lại đòi mười vạn lượng bạc?
"Con ăn cướp à?"
Mặc Tông Nhiên cau mày: "Đúng rồi, vừa rồi con hỏi trẫm cái gì?"
"Con dâu nói, chi bằng phụ hoàng thưởng cho con mười vạn lượng bạc đi."
Vân Quán Ninh dò xét nói.
"Không phải cầu này, cầu trước nữa!"
Mặc Tông Nhiên đưa tay ra, làm động tác đầu ngón tay hướng lên trên.
Vân Quán Ninh suy nghĩ một lát, lúc này mới nhớ ra vừa rồi nàng nói gì: "Phụ hoàng, nếu người thấy cách của con dâu hay, vậy thì có phải nên khen thưởng con dâu không."
"Không nên!"
Mặc Tông Nhiên khẽ hừ một tiếng, phất áo bỏ đi.
Vân Quán Ninh giậm chân: "Phụ hoàng là đồ keo kiệt! Cẩu gia gia!"
Mặc Diệp và Đức phi nghe xong đầy khó hiểu: "Cầu gia gia là gì?"
Vân Quán Ninh đang định giải thích, ngoài của bỗng vang lên tiếng của Mặc Tông Nhiên: "Hoàng hậu sao vẫn còn ở đây?"
Hóa ra hoàng hậu vẫn luôn đứng bên ngoài!
Vân Quản Ninh đi ra ngoài theo.
Thấy Mặc Tông Nhiên đang cầm áo choàng, không thèm giữ hình tượng chút nào đạp Dương thái y một cái: "Đồ ngu ngốc! Bảo người nghiệm độc còn khó hơn bảo người chế độc sao?"
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601797/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.