Chương trước
Chương sau

Cùng lúc đó, Đức phi cũng dắt Mặc Tông Nhiên tiến vào trong điện: “Hoàng thượng, thời tiết oi bức, uống một tách trà hạ họa trước đi.”
Nhìn thấy Vân Quán Ninh giúp ông ta giải vây, Dương thải y tràn đầy cảm kích: “Đa tạ Minh Vương phi!”
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”
Vân Quán Ninh vỗ vỗ vai Dương thái y như hai người anh em tốt.

Cảm ơn cái gì chứ?
Nàng là loại người đó sao?
Nước mắt cảm kích của Dương thái y sắp rơi xuống.
Chỉ nghe thấy giọng nói Vân Quán Ninh chợt thay đổi: “Từ nay về sau tính mạng này của người đã là của ta rồi! Ngươi nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, đừng để người khác lấy đi cái mạng nhỏ này của ngươi.”
“Ta còn phải trông cậy vào người đi theo hỗ trợ ta nữa đấy...”
Dương thái y khóc, nước mắt rơi xuống lã chã: "..."
Nhìn thấy bộ dạng đầy nước mắt của ông ta, Vân Quán Ninh có lòng tốt chân thành khuyên nhủ ông ta: “Đừng quá cảm kích ta.”
“Ta biết con người ta rất tốt! Nhưng ông đã già rồi mà vẫn còn khóc lóc om sòm như thế, thật sự là rất khó coi đấy!”
“Trong lòng của ta cũng không yên tâm!”
Nàng khẽ thở dài và lắc đầu.
Dương thái y lau nước mắt: “Minh vương phi, vị thần cầu người làm người.”
“Ta làm gì mà không phải người?”
Vân Quán Ninh đang định lý luận với ông ta thì Mặc Diệp kéo nàng lại: “Ra ngoài rồi hắn nói.”
Nàng đã đã bị Mặc Diệp nửa kéo nửa ôm ra khỏi Vĩnh Thọ Cung.
“Tại sao lại phải đi ra ngoài rồi nói? Nói bên trong không phải là cũng tốt sao?”
Vân Quán Ninh nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy nghi ngờ.
“Hôm nay trên triều đường, phụ hoàng quả thực rất tức giận.”
Vẻ mặt Mặc Diệp nghiêm túc.
“Tại sao?”
Vân Quán Ninh không hiểu: “Buổi sáng chúng ta tiến cung, không phải là phụ hoàng rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ thật sự đã gặp phải chuyện gì đó?”
“Ừm”
Mặc Diệp gật đầu.
Hắn liếc nhìn vào trong thì thấy Triệu hoàng hậu vẫn đang đứng bên ngoài điện với vẻ mặt rối rắm.
Bà ta không biết nên tiến vào trong điện, xem Đức phi và Mặc Tông Nhiên “rắc cẩu lương”, hay trực tiếp rời đi.
Nhưng nếu không có lệnh của Mặc Tông Nhiên, Trương ma ma lại còn đang hôn mê chưa tỉnh...
Triệu hoàng hậu lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ có thể cau mày đứng ngoài cửa nhìn Dương thái y đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng kim bạc kiểm tra độc dược.
Vân Quán Ninh hiểu ý của Mặc Diệp rồi.
E rằng không tiện để cho Triệu hoàng hậu biết chuyện này.
Nàng hạ thấp giọng: “Vậy thì chàng nói nhỏ cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Quán Ninh cảm thấy hơi chột dạ.
Chẳng lẽ Mặc Tông Nhiên vì Tống Tử Ngư mà tức giận?
Bản thân ông ấy cũng đã nói rằng phong Tống Tử Ngư làm Khâm Thiên Giám, chính là phong cho bản thân hắn một chữ “gia”. Hôm nay vị gia này đã tự trói mình vào Ngự Thư Phòng, nhưng lại không đến Cần Chính Điện để thượng triều buổi sáng.
cũng không thông báo trước cho Mặc Tông Nhiên về đại sự sắp diễn ra.
Mặc Tông Nhiên tức giận quay trở lại Ngự Thư Phòng, thì phát hiện vị gia đó lại mất tích!
Ông ấy muốn thảo luận với Tống Tử Ngư xem nên làm gì tiếp theo, thì cũng không tìm được ai cả!
Vì vậy, Mặc Tông Nhiên đã tức giận lại càng thêm điên tiết...
Sau đó Vĩnh Thọ Cung lại xảy ra chuyện, ông ấy đã mang theo cơn thịnh nộ đó đến.
Vân Quán Ninh phân tích trong lòng rõ ràng thấu đáo.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của nàng, Mặc Diệp biết rằng chắc chắn là nàng đã phân tích ra lý do khiến Mặc Tông Nhiên tức giận. Hắn cũng không nói rõ tại sao Mặc Tông Nhiên lại tức giận đến thế.
Chỉ nói: “Trước mắt chúng ta phải nghĩ cách để phụ hoàng bớt giận lại đã.”
Suy nghĩ của Vân Quán Ninh bị kéo lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.