Một đám người cứ như vậy dẫm lên bụng Trương ma ma, Triệu hoàng hậu chỉ cảm thấy tựa như đang dẫm lên mặt bà ta...
trong lòng càng căm hận Vân Quán Ninh hơn!
"Hoàng thượng, người xem."
Đức Phi cũng không chịu thua.
Vào lúc Thục phi khóc thút thít đến gần muốn tố cáo Đức Phi đánh nàng ta, Đức Phi đã xắn tay áo lên chỉ vào con chó chết đang nằm dưới đất, nói với Mặc Tông Nhiên: "Đây chính là canh hôm nay Thục phi mang đến cho thần thiếp!"
Thục phi chớp lấy cơ hội nói: "Hoàng thượng, thân thiếp cẩn thận nghe theo ý chỉ của người."
"Một ngày ba bữa tự tay hầm canh mang đến cho Đức Phi! Nhưng nàng ta. không những không cảm kích, lại còn trực tiếp để canh cho chó ăn!
"Đây là cả tấm lòng của thần thiếp! Hoàng thượng, người phải lấy lại công bằng cho thần thiếp!"
Thục phi quỳ trước mặt ông, oan ức nắm chặt long bào của ông, nước mắt đầm đìa nói.
Mặc Tông Nhiên cúi đầu nhìn nàng ta một cái.
Thục phi đầu tóc bù xù như tổ quạ, trên mặt có vài vết máu, nước mắt giàn giụa làm lớp trang điểm nhem nhuốc.
Y phục cũng nhăn nhúm, giống như tên ăn mày trên phố...
Không muốn nhìn!
Mặc Tông Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà đối diện: "Thục phi, hình như nàng bị thương không nhẹ, vẫn nên truyền thái y xử lý vết thương trước đi."
Không biết rằng Mặc Tông Nhiên do không muốn nhìn nàng ta nên mới nói vậy, Thục phi còn tưởng Mặc Tông Nhiên đang đau lòng cho nàng ta.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601786/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.