Bị nàng nói như vậy, Mặc Hồi Phong bỗng nhớ ra.
Ban đầu hắn ta "ngã" trong tay Vân Quán Ninh cũng vì một món đồ chơi vuông vức đó của nàng.
Hắn ta không hề biết, món đồ đó gọi là bút ghi âm.
Nhưng hắn ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Quả thật là vì làm người ta quá đỗi kinh ngạc!
Bây giờ Vân Quán Ninh nhắc lại, vẻ mặt hắn ta vô cùng căng thẳng, quay đầu giận dữ nhìn Tần Tự Tuyết và bà Tiền, tức giận quát: "Nói! Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Nếu Vân Quán Ninh lấy bút ghi âm ra trước mặt mọi người...
Phủ Tam Vương còn uy nghiêm gì nữa chứ?
Tần Tự Tuyết không dám tin: "Vương gia, chàng không tin ta sao?"
Bà Tiền học theo: "Vương gia, người không tin..."
"Bổn vương tin cái rắm!"
Mặc Hồi Phong nổi giận đùng đùng, hung hăng đạp bà Tiền xuống đài!
Bà Tiên nằm bò trên mặt đất, một lúc lâu sau vẫn không bò dậy.
Vân Quán Ninh khoanh tay nói: "Nếu bà Tiền này không biết tốt xấu, không chịu nói thật... bổn vương phi lại có một cách, khiến bà ta nói ra sự thật."
"Cách gì?"
Mặc Hồi Phong hỏi.
"Đánh."
Vân Quán Ninh khẽ mỉm cười: "Từ xưa đến nay, đây cũng là cách bức cung hiệu quả nhất."
Đánh mười gậy, còn không chịu khai vậy thì hai mươi gậy, ba mươi gậy bốn mươi gậy...
"Nếu đánh chết vẫn không chịu nói thì sao?"
Mặc Hồi Phong cau mày.
Đối với Vân Quán Ninh mà nói, chuyện này cũng chẳng có gì đáng lo.
"Chỗ ta có thuốc làm lành vết thương nhanh chóng. Đánh năm mươi gậy mà bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601763/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.