Mặc Hồi Phong cũng chẳng muốn bảo vệ Vân Đinh Lan, chỉ nghĩ đến... không biết tại sao phụ hoàng lại đột nhiên tứ hôn cho hắn ta và Vân Đinh Lan, nhưng nếu phụ hoàng đã tứ hôn rồi thì cũng nói rõ, phụ hoàng vẫn còn quan tâm đến hắn ta, vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ hẳn ta. Nói không chừng, hắn ta còn có thể trở mình!
Vì vậy nên hắn ta cũng không muốn ngày hôm nay xảy ra sai sót nào.
Hắn ta thấp giọng nói: "Thôi đủ rồi! Có gì muốn nói thì nói riêng sau đi. Bây giờ quan khách vẫn còn đây, chớ để cho người ta chê cười!"
Vân Đinh Lan vừa nghe vậy thì kích động, nước mắt lưng tròng.
Hức hức hức, Vương gia vẫn yêu thương y nhất mà!
Ả nhìn về phía Mặc Hồi Phong với đôi mắt đẫm lệ, chưa đậm tình ý. Ánh nhìn như muốn nhấn chìm hắn ta vào trong đôi mắt: "Vương gia, hức hức hức, đa tạ vương gia nói thay cho thiếp!"
Mặc Hồi Phong không thể kìm nổi trước ánh mắt "thâm tình" của ả, lúc đầu khi Vân Đinh Lan sống ở Vương Phủ... là để sinh con trai cho hắn ta, ngày ngày kéo lấy hắn ta vào phòng.
Những ngày tháng đó, Mặc Hồi Phong suýt nữa là bị ép cạn sức lực.
Nhìn thấy Vân Đinh Lan không chỉ đi vòng đường khác, mà còn trốn vào trong phòng của Tần Tự Tuyết, không dám ở cùng với Vân Đinh Lan.
Bây giờ nhìn thấy ánh mắt đó của ả, Mặc Hồi Phong giật mình một cái rồi hấp tấp dời mắt sang nơi khác.
"Không phải bổn vương bảo vệ cho nàng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601755/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.