Chỉ thấy trên tà váy Vân Quán Ninh toàn là máu!
Vừa rồi nàng đi vội quá, không ngửi thấy mùi máu tanh trên người.
Bây giờ dừng lại, mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc vào mũi, Vân Quán Ninh cau mày thật chặt.
Đây là máu của Tổng Tử Ngư!
Nhìn vào ánh mắt đầy kinh sợ và lo lắng của Mặc Diệp... Vân Quán Ninh ra vẻ không sao cười cười, cúi đầu nhìn vết máu trên váy mình: "Mẹ kiếp! Ta nói thảo nào lại như vậy."
"Suốt dọc đường, người qua đường đều nhìn ta chằm chằm, hóa ra là vì cái này!"
Dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của nàng làm Mặc Diệp cau mày chặt hơn.
"Ninh Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc Phi Phi cũng lôi Cố Minh bước đến gần.
Nàng ta thấy vết máu trên váy Vân Quán Ninh, sợ đến mức bịt mắt lại nói: "Thất tẩu tẩu, tỷ, tỷ đi mổ lợn hay sao vậy?"
Vân Quán Ninh: "..."
Cố Minh dịu dàng hỏi: "Ninh Nhi, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cửu cửu."
Vân Quán Ninh ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta, nũng nịu nói: "Con định đến đón Viên Bảo sớm một chút."
"Nào ngờ giữa đường gặp một... ông lão lên núi đốn củi bị ngã gãy chân!"
Lúc này "ông lão Tống" đang thấy hơi ngứa tai.
"Ông lão đó rất đáng thương! Không ai giúp ông ấy cả! Chẳng phải con biết y thuật sao? Vì vậy con đã chữa trị giúp ông ấy, bây giờ mới chạy đến đây đón Viên Bảo được."
Nàng khẽ thở dài một hơi: "Ông lão đó bị thương rất nặng."
"Con lại vội đi, cho nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601735/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.