Vân Quán Ninh vội vàng đẩy nhẹ Tống Tử Ngư vào trong bể nước, thấy vết thương của hắn ta chìm trong nước, lúc này nàng mới run rẩy lên tiếng: "Ngươi thấy thế nào?"
"Ừm."
Tống Tử Ngư nhắm chặt hai mắt, đau đớn không nói nên lời.
Nhưng kỳ lạ thật.
Vừa rồi còn chảy máu không ngừng, bỗng chốc lại cầm máu được rồi.
Những chiếc áo đỏ thẫm đó thật sự rất khủng khiếp.
"Đây rốt cuộc là nước gì?"
Vân Quán Ninh lo lắng hỏi: "Vết thương vẫn chưa khép miệng, dính nước thật sự không có vấn đề gì sao?"
"Ừm."
Tống Tử Ngư khẽ đáp.
"Tống Tử Ngư, người vẫn chưa nói cho ta biết rốt cuộc là làm sao, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đi đâu xin viên thuốc đó cho ta vậy? Tại sao người lại bị thương thành ra như thế?"
Trong lòng Vân Quán Ninh đầy thắc mắc.
Nhưng bây giờ, Tống Tử Ngư không thể trả lời nàng.
Bởi vì hắn ta đã ngất đi rồi.
Vân Quán Ninh không biết hắn ta phải ngâm mình trong đây bao lâu, có gặp nguy hiểm gì không...
Nàng muốn đến núi Vân Vụ một chuyến, tìm kiếm câu trả lời từ Huyền Sơn tiên sinh.
Nhưng bây giờ trời đã tối, nàng phải đi đón Viên Bảo về Vương Phủ.
Còn có Tống Tử Ngư ở đây, nàng cũng không dám tự ý rời đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có cách giải quyết nào ổn thỏa.
Lúc này, Vân Quán Ninh chợt cảm thấy, vẫn là thế kỷ hai mươi mốt thuận tiện hơn. Cho dù có chuyện gì, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đi là có thể giải quyết được ngay...
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601734/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.