“Bổn cung đã nổi nóng với Hoàng Thượng mấy ngày nay rồi, định sẽ tuyệt thực. Những món canh này của Thục phi muội muội thật sự quá thơm ngon! Gợi lên cảm giác thèm ăn của bổn cung đây này.”
Đức phi nhìn Thục phi.
Thục phi tức giận đến nghiến răng.
Nàng ta vất vả cực khổ hầm canh cho Hoàng Thượng nhưng cứ như vậy bị tiện nhân này uống sạch chén này đến chén khác?
Còn bảo nàng ta múc canh cho bà ta, nàng ta là cung nhân hả?
“Bản thân Đức phi muội muội không có tay đúng không?”
Thục phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Đức phi lập tức nhìn về phía Mặc Tông Nhiên: “Hoàng Thượng.”
“Thục phi, múc canh cho Đức phi đi.”
Thục phi tủi thân nhưng không dám nói.
Múc cho Đức phi một chén rồi lại một chén, thấy canh trong chén đã cạn đến đáy, Thục phi mới nhịn không được mà nói: “Hoàng Thượng, ngài nếm một ngụm đi!”
Ai biết Đức phi có thể ăn nhiều như vậy!
Một chén canh này thế mà bị bà ta uống hết sạch!
Nàng ta ôm lấy chén canh tựa như bảo vệ cho đứa con, không muốn đưa cho Đức phi.
Đức phi cũng không để ý mà chỉ đặt cái chén không xuống: “Hoàng Thượng, tay nghề hầm canh của Thục phi muội muội đúng là không tệ, thần thiếp rất thích!”
Vừa nghe bà ta nói thích...
Mặc Tông Nhiên vung tay lên: “Thục phi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày hầm cho Đức phi một chén canh đưa đến Vĩnh Thọ Cung.”
Thục phi dấu chấm hỏi đầy đầu: “Hoàng Thượng, ngài nói cái gì?”
Nàng ta là Thục phi!
Là Thục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601725/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.