Tô Bình Thiện móc chìa khóa ra, cẩn thận dè dặt mà mở cửa.
Mặc Tông Nhiên cảnh giác nhìn xung quanh, tung một cước đạp Tô Binh Thiện đi vào trước. Người kia không có chút phòng bị lập tức bị đạp ngã rạp, nằm nhoài trên thảm.
"Hoàng thượng..."
Ông ta quay đầu, uất ức nhìn Mặc Tông Nhiên.
"Được rồi, giải trừ nguy cơ"
Mặc Tông Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ung dung tự tại phất ống tay cùng vạt áo, chắp hai tay sau lưng tiến vào Vĩnh Thọ cung.
Tô Binh Thiện không nói gì cả.
Kiếp trước ông ta đã tạo nghiệp gì vậy chứ.
Khắp cả Vĩnh Thọ cung đen kịt, im lặng như tờ.
Mặc Tông Nhiên cảm thấy vô cùng hoài nghi: "Đức Phi đầu?"
Tô Binh Thiện lồm cồm bò dậy đuổi tới: "Nô tài cũng không biết, lúc nãy nô tài xuất cung thì vẫn còn nghe thấy Đức Phi nương nương đang nổi giận"
Mặc Tông Nhiên huơ huơ xung quanh tiến vào trong tầm điện.
Vừa mới vào cửa đã thấy Lý ma ma rón rén đi ra ngoài.
Nhìn thấy Mặc Tông Nhiên trở về...
Lý ma ma bỗng kích động đến ứa nước mắt: "Hoàng thượng, cuối cùng người cũng về rồi."
"Đức Phi đâu?"
Mặc Tông Nhiên hỏi.
Lý ma ma gấp rút chỉ vào trong điện: "Hôm nay nương nương mệt mỏi, vừa ngủ rồi ạ!"
Mệt mỏi?
Mặc Tông Nhiên rất đỗi hoài nghi.
Hôm nay ông cấm túc Đức Phi ở Vĩnh Thọ cung, bà ta không được bước ra khỏi cửa, cũng không làm được gì hết. Đang yên đang lành lại tại sao lại mệt mỏi?
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hoàng thượng, ra ngoài nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601718/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.