Chu Oanh Oanh nhăn mặt thành một đoàn, xoắn xuýt nhìn Vân Quán Ninh: "Ninh nhi, hay là muội vào trong xem đi, ta không vào đâu."
Vân Quán Ninh ngơ ngác: "Tại sao?"
Không phải người này đau xót cho nam nhân của mình mới chạy tới cầu cứu với nàng hay sao?
"Ta sợ thấy tình cảnh hiện giờ của Mặc Hàn Vũ, như vậy tình cảm dành cho ngài ấy sẽ giảm đi mất."
Chu Oanh Oanh duỗi hai tay ra, một mặt dè chừng: "Ta vẫn là nên về tẩm viện trước, nhớ lại dáng vẻ đẹp trai nhất của ngài ấy, chờ vết thương của ngài ấy khỏe hẳn rồi sẽ nhìn mặt lại sau."
Dứt lời, Chu Oanh Oanh cũng không quay đầu lại, một mạch bỏ đi.
Lý do này, thật đúng là rất khác biệt.
Lẽ nào Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh thành thân mấy năm nay vẫn luôn có thể duy trì "lửa tình" như vậy, chính là nhờ vào hồi tưởng về quá khứ?
Một tiếng hét thảm vang lên, lại là truyền tới từ đại sảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Quán Ninh.
Như Ngọc vội hỏi: "Vương Phi, mau chóng vào trong thôi."
Còn chậm trễ nữa, hắn ta thật sự là sợ chủ tử của mình sẽ đánh chết Mặc Hàn Vũ mất!
Vân Quán Ninh thu lại tâm tư, vội vã tiến vào trong đại sảnh.
Mới vừa vào cửa, hình ảnh trước mặt đã khiến nàng trợn mắt, há hốc mồm!
Đúng như lời của Chu Oanh Oanh nói, Mặc Hàn Vũ bị đánh đến nôn thốc nôn tháo.
Lúc này, hắn ta bị Mặc Diệp đánh đến mặt mũi sưng vù, máu cũng chảy ròng ròng, dáng vẻ trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601711/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.