"Muội cũng biết rồi đó, lão nhị nhà ta khẳng định là đánh không lại lão thất nhà muội rồi."
Nhìn thấy Mặc Hàn Vũ bị đánh đến mặt mũi sưng vù.
Chu Oanh Oanh lại không khuyên Mặc Diệp được, dùng cả tên của Mặc Tông Nhiên ra dọa nhưng người kia vẫn thờ thơ không chút dao động.
Cho nên đánh vẫn cứ đánh.
Chu Oanh Oanh không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là nửa đêm chạy tới Minh Vương phủ để cầu cứu Vân Quán Ninh.
"Lão nhị nhà ta trước giờ tính cách phong lưu tuấn đãng, bây giờ mập thây rồi vốn không thể chống được cảnh đòn roi. Mà lão thất nhà muội lại đánh đến mặt mũi của ngài ấy sưng vù, quả thật là không dám nhìn tới."
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ đó của Chu Oanh Oanh, Vân Quán Ninh lại hỏi: "... Liên quan hả?
"Đó là nam nhân nhà muội mà!"
"Nam nhận nhà ta hả, bị nam nhân nhà muội đánh đến không xong rồi!"
Vân Quán Ninh: "... Xin lỗi."
"Không liên quan gì tới muội."
Chu Oanh Oanh cười nói: "Nhưng mà nha, lão thất ra tay đúng thật là tàn nhẫn! Ta cũng không biết nên tìm ai để cứu trợ nên đã nghĩ tới muội."
"Lão thất nhà muội sủng muội như vậy, thiết nghĩ cũng chỉ có muội mới có thể cản đệ ấy lại."
Vân Quán Ninh ngơ ngác.
Mặc Diệp sủng nàng từ bao giờ thế?
Sao mà trong mắt của mọi người, ai cũng đều cho rằng là Mặc Diệp sủng nàng vậy?
"Vì sao lại không đi cầu cứu phụ hoàng?"
Nàng tò mò hỏi.
"Ta nào dám chứ."
Chu Oanh Oanh ngó mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601710/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.