Nói xong còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
Dáng vẻ đó, nhìn thế nào cũng thấy uất ức.
"Vương phi thật sự không có chuyện gì!"
"Bổn vương không tin."
Mặc Diệp nghiến răng: "Khi bổn vương ra khỏi cửa Ninh Nhi vẫn còn rất khỏe mạnh, còn không gặp qua bất kỳ kẻ nào, sao có thể bị kích thích? Nhất định là do y thuật của người không cao, chẩn bệnh không đúng!"
"Ngươi quả là lang băm!"
Quả nhiên!
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của bạo quân là người ngang tàng nhất!
Mặc Tông Nhiên luôn mắng ông ta là lang băm.
Không chỉ vậy, Minh Vương há miệng mở miệng cũng mắng ông ta là lang băm!
Dương lang băm:"...Vị thần làm việc ở Thái Y Viện đã vài chục năm, chút vấn đề nho nhỏ này chắc chắn sẽ không chẩn đoán sai lầm."
"Vậy ngươi nói xem vì sao Ninh Nhi mãi không tỉnh dậy?"
Mặc Diệp truy hỏi.
Dương thái y vẫn ngồi dưới đất không đứng dậy: "Vương gia, bằng vào sự chẩn đoán của vi thần, Vương phi hôn mê còn chưa tới thời gian một chén trà đầu."
Sao có thể nói là mãi không tỉnh dậy hả?
"Ta mặc kệ, người phải lập tức."
Mặc Diệp nghiêm mặt, còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Dương thái y vươn tay, dùng sức nhấn huyệt nhân trung của Vân Quán Ninh.
"Ngươi làm cái gì?"
Vẻ mặt Mặc Diệp căng thẳng, theo bản năng muốn hất cánh tay của Dương thái y ra.
Ai ngờ còn chưa kịp ra tay, chợt nghe trên giường truyền đến tiếng rên nhẹ.
Vân Quán Ninh đang hôn mê bất tỉnh, chậm rãi mở mắt.
Dương thái y thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601706/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.