Chương trước
Chương sau
"Vương phi, Vương phi?"
Trở về bên cạnh giường, Như Yên nhẹ nhàng kêu vài tiếng.
Vân Quán Ninh vẫn không có phản ứng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Như Yên vừa mới quay đầu lại, lập tức nhìn thấy vẻ mặt âm u của Mặc Diệp đang đi đến.
Như Ngọc đi theo phía sau, bóng dáng có chút lén lút...

Như Yên nhíu mày.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Làm sao vậy?"
Mặc Diệp vừa vào cửa, nhìn thấy Vân Quán Ninh nằm trên giường, lập tức vội vàng chạy đến: "Ninh Nhi làm sao vậy? Lúc bổn vương ra khỏi cửa chẳng phải vẫn còn tốt sao?"
"Lúc nô tỳ mang chén thuốc của Vương phi bước vào, Vương phi đã hôn mê bất tỉnh."
Như Yên vội đáp.
"Hôn mê bất tỉnh?"
Mặc Diệp ngồi xuống bên mép giường, kéo tay của Vân Quán Ninh qua, nhẹ giọng gọi: "Ninh Nhi, Ninh Nhi!"
Vân Quán Ninh không trả lời.
"Lập tức mời Dương thải y lại đây! Mau!"
Mặc Diệp hoảng sợ, nhìn ra cửa cao giọng phân phó cho Như Ngọc.
Thấy chủ tử nhà mình sốt ruột, Như Ngọc lập tức nhận lệnh rời đi.
Rất nhanh, Dương thái y vẫn còn đang thở hổn hển bị Như Ngọc túm chạy vào: "Ôi chao, Vương gia, xương cốt già cả này của vị thần sớm muộn gì cũng bị ngài giày vò đến rơi rụng!"
"Ngươi đừng nhiều lời vô nghĩa, bây giờ bổn vương cũng có thể khiến xương cốt ngươi rơi rụng!"
Mặc Diệp đứng lên: "Lập tức đến xem, vì sao Ninh Nhi lại hôn mê bất tỉnh rồi?"
Thật sự là kẻ không biết kính trọng người già!
Dương thái y nuốt nước miếng, giận mà không dám nói gì.
Ông ta run rẩy tiến lại gần, cẩn thận bắt mạch cho Vân Quán Ninh.
Giây lát sau, ông ta thở phào nhẹ nhõm: "Vương gia không cần lo lắng! Vương phi không có gì đáng lo ngại, giống như bị cái gì đó kích thích... Có điều không có chuyện gì."
"Ngủ một giấc là tốt thôi."
"Kích thích?"
Mặc Diệp nhíu mày: "Đang êm đẹp, sao lại bị kích thích?"
Như Yên cũng tỏ vẻ không rõ: "Nô tỳ cùng Vương phi trở về từ đại sảnh thì lập tức đi lấy thuốc cho Vương phi. Vương phi vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng ra khỏi cửa!"
Khi nói chuyện, Như Yên mới nhớ tới luồng hơi thở xa lạ xuất hiện trong phòng kia...
Có nên nói cho Vương gia biết hay không đây?
Lỡ như, việc này là chuyện riêng của Vương phi...
Ví dụ như buổi chiều hôm nay, cái người tên Độc Nhãn Long đó, Vương phi sẽ không muốn cho Vương gia biết.
Mặc dù Vương gia đã sớm biết sự tồn tại của Độc Nhãn Long.
Nhưng mà Vương phi có tâm tư muốn giấu giếm, lỡ như nàng ấy nói ra, Vương phi tức giận thì làm sao bây giờ?
Càng nghĩ, Như Yên càng cảm thấy nên tạm thời giữ bí mật, chờ Vương phi tỉnh dậy lại nói sau.
Mặc Diệp kéo vạt áo của Dương thái y, đúng lúc giật giật vài cái: "Ngươi mau chẩn đoán bệnh rõ ràng cho bổn vương, xem cẩn thận! Ninh Nhi rốt cuộc bị làm sao vậy?"
"Ngươi đừng nói đơn giản nhẹ nhàng như vậy! Nếu Ninh Nhi xảy ra chuyện gì, bốn vương mổ bụng ngươi ra."
"Sau đó kéo ruột người ra rồi chà đạp, trói ngược người lên treo trước cổng thành!"
Như Yên và Như Ngọc đứng bên cạnh: "..."
Bọn họ vẫn luôn biết rằng chủ tử nhà mình là người trong nóng ngoài lạnh.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên nghe được những lời tàn nhẫn như vậy thốt ra từ miệng Vương gia!
Có thể thấy được, hễ là chuyện liên quan đến Vương phi, vương gia lập tức trở nên rất khẩn trương.
Dương thái y đã có tuổi rồi, bị Mặc Diệp kéo đến choáng váng hoa mắt.
Sau đó bị lời nói của hắn làm cho sợ đến mức mặt cảm ngoét, hai chân xụi lơ.
Mặc Diệp vừa mới buông tay, Dương thái y lập tức co quắp ngồi bệt xuống nền, đầu đổ đầy
mồ hôi, nét mặt già nua tái nhợt nhìn hắn: "Vương gia, vị thần đã lớn tuổi rồi, đừng dọa vị thần!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.