Chương trước
Chương sau
Vân Quán Ninh nhân cơ hội xoay người lại, dùng chân đạp mạnh vào bắp đùi hắn...
“Là người thì đã sao? Bổn cô nương vẫn cứ đánh như thường!”
Một đạp này còn chưa đạp trúng thì đã bị Mặc Diệp tóm lấy cổ chân. Vân Quán Ninh mất trọng tâm, nhoáng một cái cả hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Dc

Trong bóng tối, Mặc Diệp nhanh tay nhanh mắt ôm nàng vào lòng.
Hắn làm nệm bằng thịt người cho nàng.
Vân Quán Ninh không bị ngã, nhưng khuỷu tay của Mặc Diệp đã bị trầy một mảng lớn.
Hắn kìm chế tiếng kêu đau sắp vuột ra khỏi miệng, quan tâm hỏi: “Ninh Nhi, nàng không sao chứ?”
Hai người đều hạ thấp giọng xuống, sợ sẽ làm Viên Bảo tỉnh dậy.
“Mặc Diệp, tên lưu manh nhà ngươi! Tên nhìn trộm biến thái! Nửa đêm không ngủ, đến phòng của ta làm gì?”
Vân Quán Ninh thấp giọng mắng.
Mặc Diệp vô cùng bị oan.
“Bổn vương dỗ con trai ngủ, sau đó vẫn luôn đợi nàng về. Ai ngờ nàng vừa vào cửa đã... vừa rồi nếu như bổn vương không kịp thời ngăn cản, không phải người càng chịu thiệt hơn sao?”
Hắn đang nói đến chuyện nàng ở phía sau bình phong thay quần áo.
Hai má Vân Quán Ninh đỏ bừng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc ánh trăng soi vào chỗ này.
Còn bên phía giường thì là một mảng đen kịt.
Nói một cách khác, Mặc Diệp nằm trên giường, có thể nhìn thấy rõ từng hành động của nàng.
Vân Quán Ninh ở phía sau bình phong lại không nhìn thấy Diệp Mặc ở trên giường...
Vừa rồi Diệp Mặc cố ý muốn thưởng thức mỹ nhân thay y phục, ai ngờ chỉ nhìn thấy nàng vừa cởi quần áo... hắn đã không chịu được nữa, một dòng máu nóng xông lên đỉnh đầu.
Toàn thân nóng bỏng.
Cả người giống như bị cảm lạnh mà phát sốt vậy, môi và cổ họng đều khô khốc vô cùng lợi hại.
Hận không thể lập tức nhảy vào bồn nước đá, ngâm mình qua đêm.
Hoặc là trực tiếp vòng tay ôm nữ nhi vào lòng...
Cảm nhận được sự kích thích vừa bị ép xuống lại bành trướng lên một lần nữa, Mặc Diệp liều mạng lắc đầu, quăng đi những suy nghĩ không nên có trong đầu.
Thật là nguy hiểm!
Từ lúc nào mà hắn ta đã không còn bất cứ năng lực chống cự lại Vân Quán Ninh?
Nhận ra biến đổi của hắn, mặt Vân Quán Ninh đỏ bừng.
Nàng đã không còn là tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi nữa rồi, làm sao có thể không biết Mặc Diệp đang như thế nào?
Cô đẩy bàn tay của Mặc Diệp đang ôm lấy eo mảnh khảnh của mình ra, tức giận thấp giọng mắng chửi: “Hạ lưu! Trong đầu người đang nghĩ toàn thứ bẩn thỉu gì?”
Vân Quán Ninh lăn người đứng dậy.
Mặc Diệp cũng không quan tâm cơn đau trên khuỷu tay, cũng đứng dậy theo nàng.
“Bổn vương nghĩ đến vợ mình, có gì sai sao?”
Giọng điệu hắn yếu ớt, ánh mắt oán hận...
Nhìn giống như một người bị vợ bắt nạt vậy.
Vân Quán Ninh đột nhiên cảm thấy, bộ dạng ủy khuất oán hận của hắn giống như nàng mua hắn làm tình mà không trả tiền....
Mặc Diệp lại mặt dạn mày dày mà nói: “Ninh Nhi, hơn bốn năm nay, nàng dưỡng thật tốt.”
“Cái, cái gì dưỡng thật tốt?”
Vân Quán Ninh từ trước đến nay mồm miệng lanh lợi, nhưng tối nay lại bị ép cho nói lắp!
Mặc Diệp sáp tới: “Dưỡng cơ thể thật tốt. So với bốn năm trước mê người nhiều hơn rồi, bổn vương còn nhớ bốn năm trước đây nàng gầy giống như xương.”
Nhưng mà ban nãy...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.