Độc Nhãn Long chỉ ra tay nhẹ nhàng từng chút một, nhẹ nhàng đánh Vân Đinh Lan một cú... Vân Đinh Lan càng mắng to hơn, lôi cả Độc Nhãn Long vào mà mắng.
Vân Quán Ninh bực dọc nhìn Độc Nhãn Long: "Ngươi đang gãi ngứa cho nàng ta đó à?"
"Phải như vậy này, mạnh vào!"
Dứt lời, nàng ngẩng đầu dùng sức tát lên mặt của Độc Nhãn Long một cái.
Tiếng tát tai lanh lảnh vang lên, Độc Nhãn Long đau tê tái, lập tức kêu thảm một tiếng: "Cô nãi nãi, sao người lại đánh..."
Còn chưa nói hết câu, hắn ta lại bị Vân Quán Ninh dùng sức đạp thêm một
cái.
Độc Nhãn Long không kịp phòng bị trực tiếp bị đạp lăn quay.
Hắn ta uất ức từ từ bò lên, trên mặt ửng đỏ một mảng lớn: "Cô nãi nãi."
"Phải đánh như vậy đó, biết chưa?"
Vân Quán Ninh lớn tiếng hỏi.
Đêm đó thực sự là mắt nàng bị mù mà.
Lại gặp phải một đám ngu ngốc.
Với trình độ thông minh như này... Vân Quán Ninh thực sự không hiểu rốt cuộc làm sao có thể làm cướp được nữa. Hình mẫu tội phạm trong tưởng tượng không phải đều là giết người không ngớm tay, rất đỗi tàn ác hay sao?
Vốn tưởng rằng mình thu phục được một đám chó săn, ai ngờ lại lại là một đám ngu ngốc.
Vân Quán Ninh vô trán.
"Vâng, cô nãi nãi."
Độc Nhãn Long uất ức tiến tới, động tác nhanh thoăn thoắt mà đánh mười mấy cái liên tục lên mặt.
Ban đầu Vân Đinh Lan còn chửi rất hăng say, nhưng sau đó thì chỉ có xin tha, cuối cùng là đau đớn nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601656/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.