Chương trước
Chương sau
“Lỗ tai lớn, ắt có phúc!”
“Còn có đôi mắt này, cái mũi này.”
Chỗ nào cũng làm người khác thích, Mặc Tông Nhiên vui mừng kích động đến nỗi chảy nước mắt.
Ông nhìn Viên Bảo một cách chăm chú, cũng không nỡ nháy mắt.
Dường như ông sợ, nếu mình chớp mắt thì Viên Bảo sẽ biến mất.

Vân Quán Ninh hơi thẹn thùng.
Từ khi nhìn thấy Viên Bảo, Cố thái hậu cùng Mặc Tông Nhiên đều gọi con trai của nàng là “Viên Bảo cục cưng”. Đúng là ông bà thương cháu hơn không chỉ trong truyền thuyết.
Nhìn thấy Viên Bảo trò chuyện cùng Mặc Tông Nhiên, Vân Quán Ninh cảm thấy hơi nặng nề.
Bây giờ Mặc Tông Nhiên cũng biết con trai của nàng tồn tại.
Rất giống với tưởng tượng của nàng, đó là ông yêu thương Viên Bảo tận xương tủy.
Đây là chuyện tốt, nhưng cũng làm nàng cảm thấy không yên tâm.
“Phụ hoàng.”
Đột nhiên, nàng mở miệng: “Con dâu có chuyện cần phụ hoàng đồng ý”
“Chuyện gì? Con nói đi!”
Lúc này đừng nói là một chuyện, cho dù một trăm chuyện... chỉ cần hợp tình hợp lý, thì Mặc Tông Nhiên sẽ đồng ý mà không chớp mắt.
Bây giờ trong mắt ông, Vân Quán Ninh là người lập công lớn.
“Hy vọng phụ hoàng có thể tạm thời giữ bí mật, không cho người bên cạnh biết đến sự tồn tại của Viện Bảo!”
Vân Quán Ninh trở nên nghiêm túc.
“Vì sao vậy?”
Mặc Tông Nhiên tỏ ra không hiểu: “Trẫm biết các con sợ Viên Bảo gặp nguy hiểm.”
“Thế nhưng đứa nhỏ là hoàng trưởng tôn, là cục cưng của trẫm, có trẫm che chở thì ai dám ra tay với Viện Bảo?”
“Phụ hoàng, công kích công khai thì dễ tránh.”
Vân Quán Ninh cắn răng, nói: “Nguy hiểm ở chỗ sáng thì con cùng Vương gia có thể ứng phó, nhưng có người âm thầm nhìn chằm chằm Minh Vương Phủ thì con không biết được.”
Nàng không sợ chết, Mặc Diệp cũng không sợ chết.
Thế nhưng bọn họ sợ Viên Bảo gặp nguy hiểm.
Làm phụ thân mẫu thân, khi có uy hiếp, bọn họ sợ chết.
Nếu bọn họ chết thì nhi tử của bọn họ phải làm sao đây?
Cố thái hậu đặt chén trà xuống, thu hồi ý cười trong mắt: “Hoàng đế, thật ra Ninh nhi nói cũng đúng.”
Ban đầu bà ấy cũng cố gắng ủng hộ, bảo Vân Quán Ninh nói thân thể của Viên Bảo cho Mặc Tông Nhiên.
Lúc này Mặc Tông Nhiên đã biết rồi... nếu như thân thế của Viện Bảo bị lộ ra, thì tiếp theo bọn họ sẽ gặp phải công kích ngấm ngầm lẫn công khai.
“Bây giờ thời cuộc căng thẳng.”
Cố thái hậu nghiêm túc nói: “Chắc chắn sẽ có vài người xem Viên Bảo là cái định trong mắt, cái gai trong thịt.”
Sao Mặc Tông Nhiên không rõ Cố thái hậu nói vậy là có ý gì?
Ông còn chưa lập thái tử.
Nhưng lúc ông chưa lập thái tử thì sóng ngầm trong triều đã cuồn cuộn rồi.
Nếu như Viên Bảo hoàng trưởng tôn bị người ta biết thì sợ là khó có thể đối phó...
Ông hơi híp mắt: “Trẫm hiểu ý của mẫu hậu! Quán Ninh con yên tâm, trẫm hiểu rõ chuyện này, trẫm sẽ không để Viên Bảo gặp chút nguy hiểm nào!”
Tuy rằng ông yêu thương Viên Bảo, hận không thể bên cạnh tôn nhi mãi mãi.
Thế nhưng lúc này còn chưa lộ ra được.
Tôn nhị không thể vào cung cùng ông, nhưng ông có thể xuất cung mỗi ngày, sau đó đến Minh Vương Phủ thăm tôn nhi cục cưng.
Nghĩ đến đây, Mặc Tông Nhiên thở dài một hơi: “Trẫm sẽ không để lộ.”
Ông hôn khuôn mặt trắng nõn của Viện Bảo một cái.
Nhìn thấy ông yêu thương Viên Bảo như vậy, Vân Quán Ninh lại lo lắng, nhịn không được nói: “Phụ hoàng, tuy ngài đã đồng ý rồi.”
“Nhưng con dẫu vẫn hơi lo lắng.”
“Lo lắng chuyện gì?”
Mặc Tông Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Vân Quán Ninh nhìn ông: “Phụ hoàng, còn có một phiền phức lớn nhất!”
Mặc Tông Nhiên càng nghi hoặc: “Phiền phức gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.