Dù có tính toán như thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng là người chịu thiệt!
“Phụ hoàng, trước đây nhi tử rời khỏi kinh thành đã được hoàng thượng cho phép.”
“Trẫm hối hận rồi được không?”
“Phụ hoàng là quân tử, một lời nói của quân tử nặng ngàn cân”
“Trẫm không phải quân tử!”
Mặc Tông Nhiên cao ngạo phủ nhận: “Bây giờ trẫm là cha của con! Chỉ như thế mà thôi! Nào, con ngồi lên đây cho cha, phê duyệt tấu chương cẩn thận đấy.”
Ông đẩy một đống tấu chương đến trước mặt Mặc Diệp.
Mặc Diệp: "..”
Con bò không uống nước vẫn bị đè đầu ép uống sao?
Phụ hoàng hôn quân này!
Tuy nhiên, Mặc Tông Nhiên là vua và hắn là thần, Mặc Tông Nhiên là cha và hắn là nhi tử của ông.
Cho dù có bị ông đè đầu ép buộc, Mặc Diệp cũng phải ngoan ngoãn ngồi xuống phê duyệt tấu chương.
Thấy vậy, Mặc Tông Nhiên mới hài lòng mỉm cười.
“Lão thất à, không phải là trẫm làm khó con! Trong số huynh đệ các con, trẫm coi trọng con nhất! Đại ca, nhị ca, tam ca của con, trẫm không còn mong đợi gì nữa.”
Ông chân thành nói: “Con đừng có phụ lại sự coi trọng và lòng tín nhiệm của trẫm đấy!”
“Phụ hoàng, còn muốn để con làm gì nữa thì người cứ việc nói đi ạ.”
Mặc Diệp rõ ràng đã quen với cái chiêu “tâng bốc” của ông rồi, khuôn mặt hắn vô cảm nhìn ông.
“Trẫm biết ngay là lão thất hiểu chuyện nhất mà!”
Mặc Tông Nhiên mỉm cười: “Trẫm còn có một nhiệm vụ bí mật muốn giao cho con...”
“Tô Bỉnh Thiện, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601621/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.