Ánh mắt của Cố thái hậu cũng được hưởng ứng mấy phần kiêu ngạo: "Tốt, không hổ là cháu ngoại ngữ của ai gia!"
Bà ấy và Cố Bá Trọng là tỷ đệ họ, Vân Quán Ninh là cháu ngoại nữ của Cố Bá Trọng, cũng không phải là cháu ngoại nữ của bà nữa sao?
"Vậy con bắt mạch cho ai gia xem sao."
Cố thái hậu chậm rãi đưa tay ra: "Ai gia là bệnh cũ."
"Ngay cả Dương thái y cũng đều chỉ nói là điều dưỡng, không có cách nào diệt trừ tận gốc được. Trong Hành Cung này cũng có thái y đi theo, nhưng mà ai gia càng muốn nghe con nói thử xem sao."
Trước ánh mắt sâu xa của bà ấy, Vân Quán Ninh nghiêm túc gật đầu.
Nàng đưa ngón tay đặt lên trên mạch đập của Cố thái hậu, từ từ nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua từng phút.
Đám người của Vương ma ma đứng ở một bên, cũng không dám thở mạnh.
Cố thái hậu đưa ánh mắt phức tạp nhìn Vân Quán Ninh.
Khoảng chừng một lúc sau, Vân Quán Ninh đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thấy thế, Cố thái hậu vội hỏi: "Ninh nhi, sao rồi?"
Vương ma ma cũng bị sắc mặt biến đổi đó của Vân Quán Ninh dọa sợ: "Vương Phi, cơ thể của thái hậu nương nương..."
"Không sao cả."
Vân Quán Ninh cười cười, có hơi miễn cưỡng: "Xin thái hậu yên tâm, cơ thể này của người không có vấn đề gì lớn. Mấy hôm nay con sẽ ở lại Hành Cung, sẽ chữa trị thật tốt cho người."
"Kê thuốc xong, chờ sau khi cơ thể của người chuyển biến tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601611/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.