Sau khi thưởng thức kỹ càng xong, Cố thái hậu gật đầu nói: "Mùi vị không tệ."
Biết được người kia là khẩu và tâm phật, Vương ma ma cười nói: "Đức Phi nương nương chỉ là tính cách khá thẳng thắn."
"Nhưng mà nô tỳ thấy, muốn ở cùng với nhân tài như thế. Chứ đừng như vài người, ngoài mặt ôn hòa, bên trong lại độc ác."
"Vài người" mà bà ta nhắc tới đó, Vân Quán Ninh cũng đoán được là ai.
Là Triệu hoàng hậu.
"Thái hậu đối xử với Đức Phi sao không phải là thế đi? Rõ ràng là người rất thương yêu Đức Phi."
Nếu không, Cố thái hậu làm sao lại yêu thương Mặc Diệp như thế?
Cho dù lúc trước bị Mặc Diệp uy hiếp, bà ấy đã giận tới mức phát bệnh, nhưng trong lòng lại chưa từng tức giận hắn. Ngược lại còn chủ động rời kinh, không để Mặc Diệp sinh lòng tạo phản.
Cũng vì thế, bà ấy mới có thể bảo vệ tính mạng của Vân Quán Ninh
Nếu không, nàng làm sao có thể sống đến tận bốn năm sau?
Có Vương ma ma hòa giảng, Cố thái hậu thoáng trầm mặc lại nói: "Mọi chuyện trong cung đã ổn cả rồi?"
"Đều ổn."
Vân Quán Ninh cầm lấy khăn, lau mấy miếng bánh rơi vụn trên tay người kia, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Thái hậu, nghe nói cơ thể của người không được tốt."
"Không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Trước lúc gặp Thái hậu, thật ra nàng không cảm thấy thân thiết lắm với vị thái hậu là người Cố gia, sau khi xuyên không chưa từng gặp mặt này.
Ngay cả lúc trước, khi Dương thái y nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601610/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.