"Vâng, nô tỳ đi liền đây."
Lý ma ma cười cười đi ra ngoài.
Làm sao bà ta có thể không biết tính tình của chủ tử nhà mình được chứ?
Nếu bà ấy không thật sự hiếu thuận với Thái hậu, thì mắc mớ gì lại nhớ kỹ khẩu vị của Thái hậu như vậy?
Những năm gần đây, mặc dù rất ít khi Đức Phi nhắc lên Thái hậu.
Nhưng là Lý ma ma biết rõ hơn bất cứ ai rằng, trong nội tâm, bà ấy vẫn luôn nhớ đến Thái hậu.
Nếu không thì những năm gần đây bà ấy cũng sẽ không thỉnh thoảng sai người mang đồ ăn đến hành cung cho Thái hậu.
Đến cả Hoàng hậu cũng không có tâm như người đâu.
Cũng vì lý do đó nên Hoàng Thượng mới có thể chuyên sủng nương nương nhà mình nhiều năm như vậy.
Bà ấy rất giống Minh Vương Phi, nếu nhìn bề ngoài thì sẽ nghĩ rằng tính tình bà ấy cởi mở, trong cung không sợ trời không sợ đất, nhưng kỳ thật mẹ chồng nàng dâu bọn họ, cả hai người đều là mặt lạnh tim nóng.
Hai mắt của Hoàng thượng giống như là Hỏa Nhãn Kim Tinh.
Đêm hôm đó, khi Vân Quán Ninh vừa mới làm xong rượu nhưỡng bánh trôi thì Lý ma ma liền tới.
Thấy bà ta mang bánh khoai lang tím đường đỏ đến đây, nàng lập tức hiểu ra đây là đồ mà Đức Phi muốn đưa cho Thái hậu, nàng mỉm cười nhận lấy.
Mặc Diệp đã biết nàng muốn đi thăm Thái hậu nhưng hắn cũng không ngăn cản.
Hắn hiểu được là Thái hậu yêu thương Vân Quán Ninh, đối xử với nàng như là cháu gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601606/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.