Chương trước
Chương sau
Sau khi nàng chiếm lấy cơ thể này, không biết nguyên nhân là do hồn phách bị từ chối hay thế nào. Tóm lại thì ký ức của nguyên chủ đã ngày càng mơ hồ đi.
Đức Phi: "...Ngươi thật hiếu thuận." Bà lạnh lùng nói.
Sao chưa từng thấy Vân Quán Ninh đi nghe ngóng xem bà thích ăn cái gì, để cố ý làm cho bà ăn?

Mà nàng lại quan tâm đến Thái hậu như thế, đây không phải là đang cố ý đánh vào mặt bà hay sao?
Trong lòng Đức Phi cảm thấy hơi chua chua, cảm giác rất khó chịu.
"Đa tạ mẫu phi khích lệ."
Vân Quán Ninh cũng thuận theo mà cười cười.
Sợ là Đức Phi sẽ nổi giận ngay tại đây nên Lý ma ma phải vội vàng hoà giải: "Vương Phi, nghe nói thứ mà Thái hậu nương nương thích ăn nhất là rượu nhưỡng bánh trôi! Nhưng đây đã là chuyện từ mấy năm trước rồi, nô tỳ cũng đã lâu lắm rồi không gặp Thái hậu nương nương."
"Rượu nhưỡng bánh trôi? Vậy hôm nay ta lập tức phải trở về tự mình làm một mẻ, ngày mai sẽ mang đến cho Thái hậu."
Vân Quán Ninh mỉm cười đứng dậy: "Mẫu phi, con dâu cáo từ."
"Ừm.”
Đức Phi hừ một tiếng, bà đưa mắt nhìn nàng bước ra ngoài cửa, sau đó mới liếc mắt nhìn Lý ma ma: "Cái đồ già cả này, người thấy mặt bản cũng bị đánh còn chưa đủ đau đớn hay sao?"
"Ngươi nói chuyện đó cho nó biết làm cái gì?"
"Nương nương, nô tỳ biết nương nương không dễ chung đụng với Thái hậu."
Lý ma ma bất đắc dĩ nói nói: "Nhưng là Vương Phi là cháu dâu của Thái hậu nương nương, lại còn có quan hệ máu mủ. Không thể vì chuyện của nương nương và Thái hậu mà liên lụy đến tử tôn hậu bối."
"Còn nữa, nô tỳ nghĩ thầm, mặc dù bây giờ Thái hậu nương nương nói là đi hành cung dưỡng bệnh, nhưng đây cũng chỉ là lời nói cho người ngoài nghe! Thật ra nô tỳ hiểu rõ tại sao Thái hậu đi hành cùng nhiều năm như thế, một mực không muốn hồi cung"
Lý ma ma véo lông mày đã ngả màu hoa râm: "Hoàng Thượng xưa nay hiếu thuận, người vẫn luôn nghe theo ý kiến của Thái hậu nương nương"
"Thái hậu vốn rất cưng chiều Vương Phi, nếu lần này Vương Phi lấy lòng được Thái hậu thì cũng có lợi cho Vương gia."
Nghe bà ta nói như thế, lửa giận trong lòng Đức Phi đã nguội đi một chút.
"Nó còn cần phải lấy lòng Thái hậu sao? Từ xưa đến nay Thái hậu vẫn luôn yêu thương nó."
Bà ấy hừ nhẹ một tiếng.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng bà vẫn thấp giọng nói: "Không phải là Thái hậu còn thích ăn bánh khoai lang tím đường nâu à? Ngươi lập tức phân phó nhà bếp làm nhiều một chút đi."
"Dựa theo khẩu vị của Thái hậu mà làm, nhiều đường nâu một chút, Thái hậu thích ăn ngọt."
"Sau đó đưa ra ngoài cùng trong đêm nay để Ninh Nhi mang đến hành cung."
Vẻ mặt của bà hơi mất tự nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Nương nương, người nói năng chua ngon nhưng tấm lòng lại mềm mại! Đến cả Hoàng hậu cũng không có quan tâm đến Thái hậu như nương nương! Ngoài miệng thì nương nương nói mình ghi hận Thái hậu, nhưng trong lòng vẫn rất hiếu thuận."
"Bản cũng chỉ nghĩ là một mình lão thái bà ở hành cũng rất cô đơn! Chứ không hề có ý tứ gì khác."
Đức Phi mạnh miệng: "Những năm gần đây bà ấy đối xử với ta thế nào ngươi cũng thấy, sao bổn cung lại phải hiếu thuận với bà ấy."
"Nương nương."
Lý ma ma lời còn chưa nói hết lời đã bị Đức Phi chen ngang: "Bảo người đi thì người cứ đi đi, đồ già cả này, sao hôm nay người lại nói nhiều thế?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.