Chương trước
Chương sau
Mặc Tông Nhiên bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm tới thoáng sợ hãi trong lòng, khẽ ho khan một tiếng: "Vợ Lão Thất, con nhìn trẫm chằm chằm như vậy làm gì?"
"Không có gì, chỉ là con dâu đang nghĩ đến vài chuyện buồn cười thôi."
Vân Quán Ninh bày ra vẻ mặt vô tội.

Mặc Tông Nhiên dĩ nhiên là không tin.
Ánh mắt đó của nàng đã nói lên tất cả, ông đã đoán được chuyện mà người kia suy nghĩ trong lòng, nhất định không phải là chuyện gì tốt đẹp rồi.
Mặc Diệp cũng thấp giọng nở nụ cười.
Mặc Tông Nhiên bực dọc: "Cười cái gì? Cút vào trong xem mẫu phi của con sao rồi?"
"Vâng, phụ hoàng."
Mặc Diệp tuân lời đi vào bên trong điện.
Vân Quán Ninh lắc đầu tặc lưỡi: "Phụ hoàng, xem ra Tôn đáp ứng cũng lợi hại lắm, người nói có đúng không?"
cũng không biết hai chữ "lợi hại" đó rốt cuộc là đang nói về phương diện nào... Ngược lại, Mặc Tông Nhiên đã sớm hiểu rõ, nha đầu này đúng là miệng cho không mọc nổi ngà voi mà.
"Hừ!"
Mặc Tông Nhiên kiêu ngạo hừ một tiếng: "Đừng làm ảnh hưởng trẫm tra án."
Vân Quán Ninh: ".."
Rốt cuộc ai mới là người tra án vậy?
Đêm nay, toàn bộ quá trình đều do một mình nàng đảm nhiệm, vị đại lão này chỉ là ngồi một bên uống trà xem vui thôi đó.
"Ngươi xác định là Tôn đáp ứng?"
Mặc Tông Nhiên vốn dĩ định tới gần đạp cho Hoàng ngự trù một cước, nhưng mà vừa nhớ tới bản thân là hoàng đế, cho nên bảo hắn ta qua tới: "Cút lại đây, xa như vậy trẫm không đạp tới."
Hoàng ngự trù run rẩy bò tới.
Hắn ta vừa mới bò qua, đã bị người kia đạp một cước lăn quay.
Hắn ta dứt khoát giả chết, nằm ở đó không động đậy nữa.
Có trời mới biết, hôm nay hắn ta đã bị đạp tổng cộng bao nhiêu lần.
"Tên cẩu nô tài to gan, dám san sẻ nữ nhân của trẫm, chức ngự trù này ngươi cũng không cần làm nữa rồi. Người đâu, trực tiếp lôi hắn xuống phế bỏ cho ta!"
Hai thầy trò Tô Bỉnh Thiện và Lương tiểu công công vui mừng, hớn hở vào trong mang Hoàng ngự trù ra.
Thật tốt!
Đội ngũ thái giám trong cung lại lớn mạnh thêm rồi, xa xa chào đón một ngự trù gia nhập hội.
Cho nên...
"Hoàng ngự trừ" bị một dao cắt đi, trực tiếp đã biến thành "Hoàng công công".
"Phụ hoàng, xem ra Tôn đáp ứng này thật có năng lực đó."
Vân Quán Ninh ngồi xuống: "Chỉ là con dâu quả thật rất hiếu kỳ, Tôn đáp ứng bị giam vào lãnh cung rồi, được rất nhiều thị vệ canh chừng nghiêm ngặt như thế, nàng ta làm sao lại có thể trốn ra khỏi lãnh cung được?".
"Nàng ta ngông cuồng như thế, chính là vì sau lưng có chỗ dựa sao?"
Mặc Tông Nhiên lóa mắt: "Con muốn nói gì cơ?"
"Con dâu muốn nói, hậu phương của Tôn đáp ứng rất mạnh!"
Vân Quán Ninh chống cằm: "Phụ hoàng, người cảm thấy ai có thể là hậu phương của nàng ta nhất?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.