“Tại sao ạ?”
Viên Bảo thật thà hỏi.
“Bởi vì hoàng tổ phụ của con sẽ nổi giận đó.”
Vân Quán Ninh đáp.
“Nhưng tại sao ạ?”
Viên Bảo hỏi tiếp.
“Bởi vì kinh thành gặp nguy hiểm, là do ta và phụ thân giả vờ của con tiến cử Tống thúc thúc, hoàng tổ phụ của con rất tín nhiệm hẳn, nếu mà hy vọng bị dập tắt thì sẽ lập tức bị chém đầu.”
Vân Quán Ninh thành thật giải thích.
“Tại sao thế ạ?”
Viên Bảo vẫn tiếp tục hỏi.
Đứa trẻ này, ngày nào cũng có một vạn câu hỏi vì sao.
Vân Quán Ninh nghĩ: “Hay chúng ta cược một ván đi?”
“Cược cái gì?”
Viên Bảo lập tức bị hấp dẫn.
Vân Quán Ninh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta cược xem đến giờ Mão có mưa hay không? Nếu con thắng, mẫu thân sẽ nghĩ cách làm kem cho con ăn, còn nếu ta thắng thì con phải làm một chuyện cho ta!”
“Chuyện gì?”
Viên Bảo nháy mắt tò mò.
Đôi mắt đen láy của nó cứ chớp chớp nhắm nhắm, quả thật là đáng yêu muốn chết mà!
Vân Quán Ninh ra vẻ thần bí: “Trước tiên giữ bí mật đã! Đợi đến khi ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói con đi làm giúp ta!”
“Được thôi! Vậy con sẽ cược không mưa! Mặt trời to như thế kia, làm sao có thể nói mưa là mưa được!”
“Được! Con đã chọn trước rồi thì ta sẽ cược mưa.”
Vân Quản Ninh mỉm cười, xoa xoa cái mũ tránh nắng của Viện Bảo.
Vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, sao nàng có thể sinh được một thằng nhóc đáng yêu thế này cơ chứ!
Nàng tự cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601491/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.