Nhìn dáng vẻ sâu xa của Tần Tự Tuyết…
Tử Tô hiểu ngay thứ thuốc trong tay mình là gì.
Xem ra Vương phi nhà mình đã sớm có đối sách, đồng thời cũng chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chứ không phải hành động bộc phát nhất thời.
Tử Tô nhận lấy thuốc, hai tay run rẩy.
Nhưng khi nghĩ đến việc ả ta và Tần Tự Tuyết là người cùng thuyền. Nếu Vân Đinh Lan mà bước vào cửa, giành được sủng ái, rồi mang thai, thì cũng có nghĩa là Vương Phi nhà mình chắc chắn sẽ thất sủng.
Không, bây giờ Vân Đinh Lan còn chưa vào cửa, mà Vương Phi nhà mình đã bị thất sủng, bị Vương gia bỏ rơi chẳng khác gì giày rách!
Chỉ khi Vương phi có được sủng ái, ả ta mới có thể hưởng phúc theo.
Do đó, Tử Tô cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, và trầm giọng nói ra lời đồng ý.
Không lâu sau đó, bữa trưa đã sẵn sàng.
Vân Đinh Lan nói Mặc Hồi Phong không thể xuống đất, lại càng không thể đến phòng ăn dùng bữa, nên nàng ta cũng không đến theo. Mà chỉ ra lệnh cho hạ nhân đưa đồ ăn đến phòng Mặc Hồi Phong.
Tần Tự Tuyết lại tức giận.
Nàng ta đích thân đưa đồ ăn vào phòng.
“Vương gia có cần thiếp hầu hạ dùng bữa không?”
Nàng ta hỏi một cách thân mật.
“Không cần, ra ngoài đi! Ở đây có Lan Nhi hầu hạ bổn vương là đủ rồi.” Mặc Hồi Phong lạnh lùng nói mà chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái.
“Vâng, thưa Vương gia.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601418/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.