Chương trước
Chương sau
"Mẫu hậu, chuyện này chỉ e là có chút khó khăn."
Nam Cung Nguyệt phản đối: "Nhi tức đi tìm Vân Quán Ninh là để học kỹ thuật thêu hai mặt, không phải đi dò thám. Lấy danh nghĩa đi học thêu thùa để thám thính tin tức, không phải là rất vô liêm sỉ sao?"
Triệu - vô liêm sỉ - hoàng hậu gằn giọng: "... Ngươi là đang ám chỉ bổn cung vô liêm sỉ sao?"
"Nhi tức không dám."

Thế nhưng nhìn dáng vẻ đó của nàng ta, rõ ràng là dám.
Triệu hoàng hậu tức tối trong lòng: "Dẹp, dẹp, ngươi mau trở về đi!"
Nam Cung Nguyệt thật sự đứng lên nhanh chóng cáo lui, không có mở miệng xoa dịu bà ta lấy một câu.
Cơn tức tối trong lòng Triệu hoàng hậu lại càng thêm sôi sục.
Ngày hôm sau, Nam Cung Nguyệt lại tới Minh Vương phủ tiếp.
Thật rất trùng hợp, hôm nay Chu Oanh Oanh cũng ở đây.
Hôm qua nàng ta với Mặc Hàn Vũ cùng nhau nếm thử rượu xái, tuy rằng rượu rất mạnh nhưng mùi vị lại vô cùng thơm ngon, so với rượu nữ nhi hồng trong vắt thì quả thật là khác một trời một vực.
“Ninh nhi, muội không biết đâu."
Chu Oanh Oanh uống một ngụm trà, khoa trương nói: "Nếu nói theo cách của Vương gia nhà ta thì rượu cái kia quả thật là quá tuyệt diệu!"
"Ta chỉ uống có một ngụm, nước mắt đã chảy cả ra rồi!"
Vân Quán Ninh khẽ cười: "Chẳng lẽ Hàn Vương lại không biết rượu đó mạnh sao? Vậy mà còn để tẩu uống?"
"Uống rượu là phải uống thật thoải mái mà, cái đó gọi là tình cảm sâu đậm, khó chịu cùng nhau."
Chu Oanh Oanh nhíu mày: "Ta với Vương gia nhà ta là phu thê tình thâm, đương nhiên phải cùng nhau chịu khổ rồi."
"Chỉ là... Tối hôm qua cả hai chúng ta đều say, lúc tỉnh lại đã thấy khỏa thân cùng nằm trên đất. Vậy mà lại nằm đó cả đêm, hạ nhân trong vương phủ lại giống như người chết, cũng không biết đỡ hai chúng ta lên giường!"
Nàng ta oán giận nói.
Nam Cung Nguyệt vừa mới vào đã nghe được mấy lời nói thẳng thừng này của người kia.
Gò má lại thoáng ửng đỏ, mỉm cười đi tới: "Nhị đệ muội, thật là khổ sở cho muội, tối qua không bị cảm lạnh chứ."
"Đại tẩu, tẩu tới rồi."
Chu Oanh Oanh vẫy tay với người kia: "Tẩu tới thật là đúng lúc, Ninh nhi vừa nói đã chuẩn bị cho ta hồng tửu gì đó."
"Mau tới nếm thử đi."
"Ta không giống muội, quả thật là con sâu rượu."
Nam Cung Nguyệt trêu nàng ta.
Có thể thấy, mối quan hệ giữa hai người bình thường vẫn rất tốt.

Lôi kéo được hai người họ, chỉ e là tình cảnh bây giờ của Tần Tự Tuyết lại có phần cực khổ rồi đây.
Vân Quán Ninh nhoẻn miệng cười: "Hai người ngồi trước đi, ta đi lấy hồng tửu, sẵn dặn dò phòng bếp làm chút điểm tâm, chúng ta có thể vừa ăn vừa uống"
"Được."
Chu Oanh Oanh không đợi được bèn xua xua tay.
Nam Cung Nguyệt cũng ngồi xuống, yên lặng chờ nàng.
Nào có ngờ, lúc Vân Quán Ninh đi lấy hồng tửu với điểm tâm mang tới đã không thấy bóng dáng của Chu Oanh Oanh và Nam Cung Nguyệt đầu nữa.
"Bọn họ đâu rồi?"
Vân Quán Ninh ngạc nhiên hỏi.
Hạ nhân vội đáp: "Vương Phi, Sở Vương phi và Hàn Vương phi đã rời đi rồi. Nghe nói là Doanh Vương hồi kinh, bây giờ đã tiến vào tới cửa thành rồi!"
"Ồ? Mặc Hồi Phong hồi kinh?"
Vân Quản Ninh cảm thấy kinh hãi.
Đây quả thật là một tin tức chấn động.
Nàng cũng lập tức buông mấy thứ đồ trong tay xuống, tiến cùng xem trò vui.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.