Chương trước
Chương sau
Mà kỹ thuật thêu hai mặt này, lại khiến người khác thấy khả nghi.
Đừng nói là nàng đang bị cấm túc.
Khắp cả Nam Quận, e là không thể tìm được người nào biết kỹ thuật thêu hai mặt. Một Vương phi bị ruồng bỏ như nàng, lại có thể học được kỹ thuật thêu hai mặt này từ đầu chứ?
Nghe Triệu hoàng hậu cứ luôn miệng nói người kia là "đứa ngu ngốc", Nam Cung Nguyệt rõ ràng là không đồng tình lắm.

Nàng ta nhíu mày lại, bưng chén trà lên trước mặt, giấu đi vẻ mặt hơi khó chịu của mình.
"Hôm nay con tới Minh Vương phủ, vậy có phát hiện được Vân Quán Ninh có gì lạ không?"
Giọng điệu Triệu hoàng hậu lại giống như đang thẩm vấn tội phạm.
Nam Cung Nguyệt hơi bất mãn trong lòng.
Nàng ta vốn là công chúa Đông Quận, tuy là hòa hiếu kết giao tới Nam Quận, nhưng mà cách Triệu hoàng hậu đối xử với nàng ta lại khác hẳn lúc đối xử với Tần Tự Tuyết.
Kiểu thiên vị này, từ lâu đã khiến trong lòng của nàng ta dấy lên phẫn uất.
"Không có."
Nam Cung Nguyệt lắc đầu: "Nhi tức cũng không quá hiểu rõ về Minh Vương phi."
"Thế nhưng dựa theo chuyện hôm nay, nhi tức thấy nàng ấy không có gì lạ cả."
"Đó là con không biết về nàng ta."
Triệu hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: "Đức Phi thân là mẹ chồng chính thức của nàng ta nhưng cũng hận nàng ta thấu xương, huống chi là hai người ngoài như ta và con?"
Nam Cung Nguyệt không nói gì.
"Nghe nói hôm qua, phu thê Lão Nhị cũng đã tới Minh Vương phủ, con có hỏi Vân Quán Ninh, tụi nó tới để làm gì không?"
"Chuyện này... Nhi tức thật là không có hỏi qua"
Nam Cung Nguyệt khẽ cau mày đáp.
"Vô dụng!"
Triệu hoàng hậu trầm giọng nói: "Bây giờ hoàng thượng càng lúc càng coi trọng Lão Thất, lẽ nào con không thấy lo lắng sao? Lúc này mà Lão Nhị tới Minh Vương phủ, nói không chừng là muốn kết bè phái với Lão Thất."
Nói như thế, lẽ nào Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong cũng không được gọi là kết bè phái hay
sao?
Nam Cung Nguyệt cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì: "Nhi tức không biết"
"Ngươi với Diên Nhi đúng là một giuộc, không tranh không đoạt không có chí tiến thủ. Nhưng
mà cũng không chịu động não một chút, nếu không tranh đoạt thì sau này phải làm sao hả?"
Trái tim của Triệu hoàng hậu đã nghiêng hẳn về một bên rồi, trong lòng bà ta bây giờ chỉ thiên vị mỗi Mặc Hồi Phong.
Nếu như Vương gia tranh chấp với Mặc Hồi Phong, chỉ e là Triệu hoàng hậu sẽ răn đe ngài ấy là huynh đệ một nhà không được tương tàn.
Lúc này lại nói là họ không biết tiến thủ.
Lông mày của Nam Cung Nguyệt càng nhíu chặt lại.
"Bỏ đi! Bổn cung không nói ngươi nữa."
Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Nguyệt không mấy hào hứng cho lắm, suy cho cùng nàng ta cũng là công chúa Đông Quận, Triệu hoàng hậu cũng không thể làm gì khác hơn là đổi giọng: "Con qua lại với Vân Quán Ninh cũng được, vừa hay có thể xem chừng bọn họ."
"Đức Phi được hoàng thượng sủng ái nhiều năm, Lão Thất lại là người trầm mặc ít nói, không thích tới lui cùng với người khác."
"Minh Vương phủ có động tĩnh như nào, cũng chỉ có thể nghe ngóng được từ chỗ của Vân Quán Ninh đó mà thôi."
Đối với Triệu hoàng hậu mà nói, Vân Quán Ninh chính là một người ngu ngốc.
Thám thính tin tức từ chỗ của nàng nhất định sẽ rất dễ dàng.
Triệu hoàng hậu nghĩ như thế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.