Thế nhưng, người này lời lẽ cứng nhắc, nói thẳng là kiểu người cương trực.
Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, những lúc bình thường chỉ nghe lời dặn dò của duy nhất một người là Mặc Hồi Phong, ngoại trừ mệnh lệnh của hắn ta ra thì không ai có thể sai khiến được Ngô phó tướng.
Bởi thế nên người này đã đắc tội với không ít người ở trong triều.
Các đại thần trong triều đều là nể mặt Mặc Hồi Phong, cho nên mới không tính sổ với Ngô
phó tướng.
Bằng không thì chỉ sợ hắn ta đã sớm bị các đại thần trong triều liên kết lại đánh chết hơn
trăm lần rồi.
"Con nhớ phụ thân cũng có qua lại với Ngô phó tướng, cho nên mới về Tướng Phủ thảo luận chuyện này cùng với người."
Tần Tự Tuyết đưa mắt nhìn Tần Đông Lâm.
"Chuyện này..."
Ông ta có hơi khó xử: "Phụ thân thật là có nói chuyện với Ngô phó tướng vài lần, nhưng mà chuyện trộm lệnh bài không phải là chuyện nhỏ. Muốn trộm lệnh bài từ trong tay của hắn ta, càng không phải là chuyện đơn giản."
Ngô phó tướng có võ công cao cường, muốn trộm lệnh bài chỉ có một cách...
Người này coi rượu như mạng sống, e là phải chuốc cho hắn ta say khướt mới có cơ hội ra tay.
"Chỉ là..."
Tần Đông Lâm nhíu chặt lông mày nói: "Chỉ là nếu chuyện này bị tố giác, con làm sao giải thích với Vương gia đấy? Còn có hoàng hậu nương nương nữa, con định khai báo như thế nào?"
"Chuyện này con đã nghĩ cách ứng phó từ lâu rồi, phụ thân chỉ cần giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601258/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.