Năm đó, Tân Tự Tuyết mười lăm, Tân Duyệt Liễu mười một.
>
Sang năm sau nữa thì Tần Tự Tuyết được gả vào Doanh Vương phủ, mấy năm qua giữa hai người cũng rất ít khi lui tới. Người không biết còn cho rằng Tân Đông Lâm chỉ có mỗi một người con gái là Tân Tự Tuyết thôi.
Nhìn thấy hai tỷ muội không có lời gì để nói với nhau, Tân Đông Lâm thuận tiện nói: "Nhị muội của con rất lo lắng cho con."
"Không cần phiền nhị muội lo lắng."
Tần Tự Tuyết ẩn ý nói: "Nghe nói nhị muội gần đây chăm chỉ học hành, ngược lại đã khiến cho muội phải bận lòng rồi."
Đối diện với vẻ mặt quái gở đó của nàng ta.
Tần Duyệt Liễu cũng không hề do dự mà cau mày đáp: "Ta không có lo lắng cho tỷ."
Chỉ là ức chế lâu ngày dẫn tới ngất xỉu thôi, lại cũng không phải là bệnh gì nặng, có gì đáng phải lo lắng?
Tần Tự Tuyết sa sầm mặt mày, Tân Đông Lâm chỉ cảm thấy lúng túng,vội vã nói với Tần Duyệt Liễu: "Liễu nhi à, vừa mới ăn xong bữa tối, con nên đi tản bộ trong vườn cho tiêu cơm đi."
"Phụ thân còn có vài lời muốn nói với tỷ tỷ của con."
Tần Duyệt Liễu lập tức đứng dậy ra ngoài, vốn dĩ không có liếc mắt nhìn Tần Tự Tuyết lấy một lần.
"Phụ thân, người thật sự là nuôi được một người con gái tốt quá đó! Trong mắt của nó vốn chẳng có người tỷ tỷ này!"
Tần Tự Tuyết giãy dụa ngồi dậy, nàng ta nhìn Tần Đông Lâm với vẻ mặt hậm hực.
"Tự Tuyết."
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601257/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.