Chương trước
Chương sau
Chẳng lẽ nữ nhân này có thiên lý nhãn, thuận phong nhỉ?
Mỗi lần nàng đến Vị Ương Cung gặp Mặc Phi Phi, nàng ta luôn tới theo một cách "tình cờ" như thế.
Điều này làm Vân Quán Ninh không khỏi hoài nghi, liệu nàng ta có sắp xếp nội gián bên cạnh Mặc Phi Phi hay không. Tại vì mỗi lần Tần Tự Tuyết tới đều rất đúng lúc.
"cửu công chúa, có dám đánh cược với ta hay không?"
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn Mặc Phi Phi.
"Cược cái gì?"
Mặc Phi Phi nhíu mày.
"Thì cược... Nàng ta có ở trước mặt ngươi, dốc hết sức lực mà nói xấu ta hay không!"
Mặc Phi Phi: "... Người vẫn nên rời đi trước thì hơn."
Nàng ta vội vàng lấy tay lau khô nước mắt: "Tránh cho nàng ta nghi ngờ."
Nhưng mà, bước chân của Tần Tự Tuyết đã vang lên ở ngoài điện.
Lúc này muốn đi cũng không còn kịp nữa rồi.
Nếu như nàng ta nhìn thấy sự hiện diện của Bích Châu ở đây, chắc chắn sẽ nổi lên nghi ngờ.
Vì thế lúc này Vân Quán Ninh định chui qua cửa sổ để rời đi.
Không ngờ bị Mặc Phi Phi một mực lôi kéo lại: "Ngươi chính là Minh Vương phi đó! Sao có thể làm chuyện thô tục như vậy? Nếu bị người khác nhìn thấy thì còn đâu là thanh danh của Thất ca ca nữa!"
Nàng ta chỉ hận rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, đưa tay chỉ về phía gầm giường.
"Trốn ở đó đi!"
Đùa à!
Nàng đường đường là Minh Vương phi, lại kêu nàng phải trốn gầm giường?
Vân Quán Ninh cười lạnh: "Cửu công chúa có ý gì? Muốn xem thường bổn vương phi ta?"
Giây tiếp theo, nàng túm lấy Bích Châu, nhanh nhẹn trốn vào dưới gầm giường.
Bởi vì tiếng bước chân của Tần Tự Tuyết đã đến gần bên tai rồi.
Ngoài cửa, giọng nói dịu dàng của nàng ta truyền đến: "Phi Phi? Nghe nói hôm nay muội không được khỏe? Tỷ có cho người làm món canh gà mà muội yêu thích nhất tới này."
"Tam tẩu."
Tiếng cười của Mặc Phi Phi có hơi miễn cưỡng: "Muội không sao."
"Ninh canh cho muội làm gì, đã để tỷ phải lo lắng rồi."
Nghe ra có chút khách khí cùng xa cách.
So sánh với sự thân thiết trước đây, quả thật như hai người khác nhau.
Tân Tự Tuyết bình tĩnh nhíu mày, cười đặt chén canh sang một bên, ra hiệu cho Mạt Lí dâng chén canh lên cho Mặc Phi Phi: "Cái gì mà uổng công tỷ lo lắng? Tỷ muội chúng ta khách khí như vậy làm gì?"
Vân Quán Ninh đang trốn dưới giường: buồn nôn.

Mặc Phi Phi: "..."
Thấy nàng ta im lặng, Tần Tự Tuyết nhạy bén nhận ra có điều gì đó kỳ quái.
"Phi Phi, hôm nay muội làm sao vậy? Tỷ thấy hình như tinh thần của muội không được tốt lắm?"
Tần Tự Tuyết thân thiết hỏi: "Sao mắt muội lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ đã gặp chuyện gì ư?"
Nàng ta trìu mến nắm lấy tay của Mặc Phi Phi, còn vỗ lên nhè nhẹ.
Trước đây, Mặc Phi Phi chỉ cảm thấy Tân Tự Tuyệt đối với nàng ta thật tốt, đối đãi với nàng ta như một thân muội muội. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Tần Tự Tuyết vốn có một thân muội muội, tên là Tần Duyệt Liễu.
Tần Tự Tuyết còn không thèm quan tâm đến thân muội muội này.
Thử hỏi có thể đối tốt với muội muội của phu quân được sao?
Huống hồ, Tần Tự Tuyết gả cho Mặc Hồi Phong chứ không phải Mặc Diệp.
Nói đến quan hệ gần gũi, Vân Quán Ninh mới là tẩu tử chân chính của nàng ta.
Càng suy nghĩ cẩn thận, Mặc Phi Phi càng cảm thấy sự tốt bụng của Tần Tự Tuyết ắt hẳn có mưu đồ khác, nếu không tại sao lại vô duyên vô cớ tốt với nàng ta như vậy?
Trơ mắt nhìn nàng ta lôi kéo tay mình, Mặc Phi Phi chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Còn có chút cảm giác sởn tóc gáy.
Nàng ta vội rút tay về.
Động tác này có hơi thái quá, mâu thuẫn trong lòng càng tăng lên, Tần Tự Tuyết nhẹ nhàng nhíu mày: "Phi Phi, rốt cuộc hôm nay muội bị làm sao vậy? Sao hôm nay tỷ luôn cảm thấy muội rất kỳ quái?"
"Không có."
Mặc Phi Phi vốn không biết nói dối.
Nàng ta chột dạ dời ánh mắt đi, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.
Tân Tự Tuyết bình tĩnh thu tay lại, tuy ý cười trên mặt rất sâu, nhưng đáy mắt hoàn toàn không có.
Nhìn giống như là ngoài cười nhưng trong không cười.
"Tỷ nghe nói gần đây Minh Vương phi hay tới đây gặp muội?"
Nàng ta thăm dò mà không chút e dè nào: "Tới tìm muội làm gì vậy? Chuyện bốn năm trước mọi người đều biết, sao nàng ta còn có mặt mũi đến đây để gặp muội? Chẳng lẽ muốn cầu xin muội tha thứ?"
Cầu xin nàng ta tha thứ?
Không, Vân Quán Ninh là tới đánh cho nàng ta tỉnh!
Sau khoảng thời gian vừa qua, Mặc Phi Phi đã hiểu được.
Muốn làm cho Vân Quán Ninh quỳ xuống cầu xin ư? Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng!
Nàng ta còn nghi ngờ sống lưng của nữ nhân này làm bằng sắt!
Nàng ta chế giễu trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra biểu cảm khác, khẽ cười nói: "Đúng vậy! Nàng ta nói nàng ta biết sai rồi, muốn bổn công chúa tha thứ cho nàng ta."
"Phi Phi, vậy muội có tha thứ cho nàng ta không?"
Sắc mặt của Tần Tự Tuyết rõ ràng mang theo sự căng thẳng.
Nếu như Mặc Phi Phi tha thứ cho Vân Quán Ninh...
Tiểu tiện nhân kia mà nói ra sự việc năm đó, Mặc Phi Phi nhất định sẽ tin tưởng!
Tần Tự Tuyết tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Vì vậy, không đợi Mặc Phi Phi trả lời, nàng ta đã nhanh miệng nói tiếp: "Phi Phi, chuyện xảy ra bốn năm trước không phải là chuyện nhỏ!"
"Không phải tỷ muốn nói xấu gì sau lưng Vương phi, nhưng mà chuyện năm đó."
Nàng ta dùng một lát rồi tiếp tục nói: "Đối với một cô nương, quan trọng nhất vẫn là danh tiết! Minh Vương phi đã hại muội mất hết danh dự, sao có thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta như vậy được?"
Nghe thấy những lời ngây thơ nhưng đầy toan tính này, Vân Quán Ninh ở dưới gầm giường nở nụ cười.
Tân Tự Tuyết không hổ là đỉnh cao “trà xanh”.
Vẻ mặt Mặc Phi Phi hơi do dự.
Nàng ta vô thức liếc mắt về phía gầm giường, rất nhanh sau đó lại thu hồi tầm mắt: "Tam tẩu nói rất đúng."
"Mấy năm qua bổn công chúa đã trải nghiệm qua thế nào là sống không bằng chết, quả thực không thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta được!"
Nghe nàng ta nói như thế, Tần Tự Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy! Muội nghĩ được như vậy là rất tốt. Mối quan hệ giữa tỷ và Diệp ca ca năm đó cũng là bị nàng ta chia rẽ"
"Những năm gần đây, mặc dù nói là bị Diệp ca ca cấm túc, nhưng nàng ta xứng đáng bị như thế!"
"cấm túc vài năm mà tính tình vẫn không thay đổi, bây giờ đúng là được đằng chân lân đằng đầu! Muội nói thử xem, người như vậy nếu chúng ta không liên thủ để chống lại, sau này không biết nàng ta sẽ làm ra chuyện quá đáng nào với chúng ta đâu!"
Nói xong, nàng ta bưng chén trà trong tay lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Dù sao nàng ta cũng từng làm chuyện xấu trước đây, chúng ta không thể không đề phòng"
Nói một cách nhẹ nhàng nhưng lực sát thương thì không hề đơn giản.
Sắc mặt Mặc Phi Phi kỳ quái, cúi đầu không lên tiếng.
Thấy nàng ta có vẻ không còn hứng thú, giống như không còn muốn nói chuyện nữa, Tần Tự Tuyết cũng không phải là người không biết quan sát sắc mặt người khác.
Vì vậy nàng ta buông chén trà đứng dậy: "Phi Phi, vậy muội nghỉ ngơi đi! Ngày mai tỷ lại đến thăm muội."
"À phải rồi, chén canh gà kia muội nên uống nhân lúc còn nóng, để nguội không tốt cho dạ dày đâu."
"Muội biết rồi."
Mặc Phi Phi gật đầu, nhìn theo Tần Tự Tuyết rời đi khỏi cửa điện.
Sau khi xác định nàng ta đã rời đi rồi, lúc này Mặc Phi Phi mới đi tới cửa đại điện, cúi đầu hô một tiếng: "Người đã đi rồi, đi ra đi!"
Hai người Vân Quán Ninh và Bích Châu bò ra.
Không phải nàng chưa từng trải qua loại chuyện lẩn trốn khi còn ở vương phủ.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng trốn dưới gầm giường!
Xưa nay chỉ có gian phu mới trốn dưới gầm giường, hôm nay đến lượt một Vương phi như nàng phải trốn.
Nếu việc này truyền ra ngoài, còn đâu là thể diện của Vương phi nàng nữa?
Vân Quán Ninh phủi bụi trên người, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này
nàng mới ngẩng lên nhìn Mặc Phi Phi, như cười như không hỏi: "Cửu công chúa, khi nãy ta đã nói gì nào?"
Nàng đã nói, nữ nhân Tân Tự Tuyết này nhất định sẽ dốc hết sức lực nói xấu nàng trước mặt Mặc Phi Phi.
Châm ngòi ly gián!
Mặc Phi Phi trầm mặc.
Lúc trước, nàng ta nghe không hiểu ý tứ muốn châm ngòi ly gián của Tần Tự Tuyết, chỉ cảm thấy nàng ta đối tốt với mình.
Nhưng lúc này đây, không cần Vân Quán Ninh nhắc nhở, nàng cũng có thể nghe thấy rõ ràng sự châm ngòi trong lời nói của Tần Tự Tuyết.
Vân Quán Ninh nhướng mày nhìn nàng ta, lại chuẩn bị "làm việc"...
Chương 69: Uống một chút rượu để
"Bây giờ có phải nên gọi ta một tiếng tẩu tử không?"
Vân Quán Ninh khoanh tay, nhướng mày nở nụ cười, nhìn Mặc Phi Phi: "Dù sao thì ta cũng là tẩu tử chính thức của ngươi. Không phải là tam tấu bên ngoài đó."
Mặc Diệp là ca ca ruột của Mặc Phi Phi!
"Ngươi."
Mặc Phi Phi không ngờ nàng lại bỗng nhiên nói ra câu như vậy.
Khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, khó chịu nói: "Vân Quán Ninh, người đừng có được voi đòi tiên!".
"Bốn năm trước, nếu không phải người có tâm địa hiểm độc, làm sao có thể để cho người khác lợi dụng thời cơ? Bổn công chúa này làm sao có thể suýt nữa mất đi thanh danh?"
Nàng ta bắt đầu tính sổ với Vân Quán Ninh.
"Tuy rằng chuyện này đã kết thúc, người xấu không phải là người nhưng không có nghĩa là người cũng không liên quan!"
"Mọi chuyện bắt nguồn là do ngươi, bổn công chúa còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi còn có lý lẽ không?"
Mặc Phi Phi phát điên, Vân Quán Ninh đã chịu khuất phục.
"Được được được, không gọi thì thôi! Đừng tức giận!"
Ai bảo nàng đuối lý chứ?
Dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ khiến Mặc Phi Phi gọi.
Vân Quán Ninh nghĩ đến đây, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: "Nếu ngươi đã hiểu rõ rồi, vậy ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, cáo
từ."
Nhìn thấy nàng cùng Bích Châu cứ như vậy mà rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Phi Phi nhăn lại.
Khi nàng ta đang muốn đuổi theo thì ở bên ngoài vang lên giọng nói của Lý ma ma.
Lý ma ma là người của Vĩnh Thọ cung.
"Minh vương phi."
Khuôn mặt của Lý ma ma già nua, không chút cảm xúc nhìn Vân Quán Ninh: "Nương nương nghe nói vương phi đã vào cung, nên đã yêu cầu nô tỳ mời người đến Vĩnh Thọ cung."
Mời đến?
Từ ngữ này, có vẻ dùng không chuẩn xác lắm.
Nhìn dáng vẻ của Lý ma ma, rõ ràng là người đến không có thiện cảm lắm.
Ánh mắt của Vân Quán Ninh trở nên sắc bén, nhìn thấy trong tay áo bà ta lộ ra nửa sợi dây thừng... Điều này đã quá rõ ràng rồi.
Đây đâu phải mời nàng đến? Rõ ràng là định trói nàng, đưa vào Vĩnh Thọ cũng đúng không?
Vân Quán Ninh không phải là người thiếu hiểu biết.
Vì bà ta vẫn chưa ra tay, vẫn muốn dùng đạo lý thuyết phục sau đó
mới dùng đến áp lực, vì vậy nàng sẽ không cho bà ta có cơ hội ra tay.
Nàng gật đầu, đáp: "Mời Lý ma ma dẫn đường"
Trên đường đến Vĩnh Thọ cung, Vân Quán Ninh đã đoán được, Đức Phi mời nàng đến "nói chuyện", sợ rằng đó không phải là chuyện tốt. Hơn nữa miệng của Lý ma ma giống như vỏ trai, không thể cạy ra được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vân Quán Ninh nảy ra một ý tưởng.
Nàng nghe nói bà ta không có sở thích gì đặc biệt.
Chỉ thích rượu.
Nàng nói thầm với chiếc vòng ngọc: Chiếc vòng nhỏ, đã đến lúc
người phải góp sức rồi, giúp ta giải quyết Lý ma ma khó tính này!
Trong giây tiếp theo, trong không gian đã lặng lẽ đặt một bình... Rượu đế?
Thật hay giả vậy?
Lần trước chữa trị cho cữu cữu, không gian đưa cho nàng thuốc cảm.
Lần này, lại đưa cho nàng một bình rượu?
Đưa cho bà ta uống rượu gì vậy?
Nếu như hạ gục bà ta rồi, ngày mai không dậy được, đến mức đi đến âm ty địa phủ vậy phải làm sao đây?
Khi nào thì không gian rách nát này mới đáng tin cậy được đây?
Có lẽ nhận ra nàng không thích, trong không gian đột nhiên xuất hiện một bình... rượu trắng nồng độ cao.
Vân Quán Ninh: "..."
Vẫn nên lấy bình rượu để đi!
Nàng cầm lấy bình rượu đế, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lý ma
ma. Nhìn búi tóc được chải chuốt tỉ mỉ của bà ta là biết bà ta là người nghiêm túc cũng rất bảo thủ.
Nàng đang do dự, làm sao để đưa rượu đế trong tay cho bà ta.
Không ngờ bà ta lại đột ngột dừng lại.
Vân Quán Ninh không để ý đến điều đó, đập đầu vào gáy bà ta.
Lý ma ma đau đớn, hít một hơi: "Không phải trán của Minh vương phi làm bằng đá đấy chứ?"
Biết rằng trong mắt Đức Phi nàng không được xem trọng và cũng không được Mặc Diệp yêu quý, vậy nên ngay cả Lý ma ma cũng ngang ngược, lộ ra dáng vẻ hung dữ chất vấn nàng.
Vân Quán Ninh xoa trán mình.
Nàng nở nụ cười đưa rượu trong tay mình ra: "Lý ma ma, uống một chút rượu đế?"
"Cái này là cái gì?"
Rượu đế?
Thật là một cái tên kỳ quái!
Thấy chiếc bình trong suốt, bên trong còn có chất lỏng.
Không biết đó là rượu hay nước nữa.
Lý ma ma cau mày: "Minh vương phi, người muốn giở trò gì? Trong
bình này là thứ gì? Người sẽ không hạ độc nô tỳ chứ?"
Vân Quán Ninh: "... Ta hạ độc ngươi để làm gì? Có ích lợi gì chứ?"
"Cũng đúng."
Lý ma ma gật đầu.
Vân Quán Ninh thử trước, nàng vặn nắp bình, ánh mắt bà ta dần trở nên hiếm lạ: "Ồ, cái nút bình này khá lạ!"
Không phải là cái nút bình...
Nhìn thấy bà ta như thể chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài vậy!
Trong lòng Vân Quán Ninh lộ ra vẻ xem thường.
Tuy nhiên, không phải chỉ có Lý ma ma mới thấy lạ.
E rằng ngay cả Mặc Diệp và những người khác cũng sẽ ngạc nhiên khi thấy một "nút bình" có thể vặn được như vậy!
"Nếm thử xem?"
Nàng nhìn Lý ma ma.
Vẻ mặt bà ta xoắn xuýt.
Bà ta đưa bình lên ngửi, chỉ cảm thấy mùi rượu này bà ta chưa từng nếm qua... Lập tức nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn hỏi lại: "Thật sự không có độc?"
Vân Quán Ninh không giải thích gì thêm.
Nàng cướp lấy bình rượu và uống một ngụm.
Thấy nàng thẳng thắn như vậy, Lý ma ma cũng yên tâm.
Bà ta nhấp một ngụm nhỏ, khi nếm mùi vị nóng bỏng, khuôn mặt già nhăn lại.
Sau khi mùi rượu tràn ngập trong miệng, bà ta không khỏi mở to mắt, nhìn Vân Quán Ninh đầy hoài nghi, sau đó lại nhìn xuống rượu đế trong tay.
"Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tuyệt vời!"
Lý ma ma đã kinh ngạc đến mức nói liên tiếp ba lần từ tuyệt vời.
Khuôn mặt già nua đó cũng nở nụ cười thành đóa hoa cúc.
Nhìn bà ta như thế này, Vân Quán Ninh biết rằng nàng đã giao đúng rượu.
"Ma ma có thích nó không?"
Nàng cười hỏi.
"Thích lắm! Nô tỳ rất thích! Cảm ơn Minh vương phi!"
Lý ma ma vui mừng khôn xiết, vui vẻ hỏi: "Minh vương phi, người lấy đâu ra rượu ngon như vậy?"
"Nếu Lý ma ma thích, hôm khác bổn vương phi sẽ cho người gửi cho người một ít."
Muốn thu phục lòng người thì phải hùa theo sở thích của người khác.
Nhìn thấy thái độ của Lý ma ma đối với nàng, trong chớp mắt đã thay đổi.
Vân Quán Ninh mỉm cười.
"Vậy thì nô tỳ cảm ơn Minh vương phi trước!"
Lý ma ma giống như một đứa trẻ, nhét bình rượu đế vào tay áo, nụ cười trên khuôn mặt già nua vẫn chưa tắt.
Vừa đi được vài bước, như chợt nhớ ra điều gì, bà ta vội vàng nói với Vân Quán Ninh: "Đúng rồi, Minh vương phi! Hôm nay, tâm trạng nương nương không tốt, cho nên Minh vương phi khi nói chuyện phải cẩn thận!"
Thương
"Nếu nương nương hỏi, phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời!"
Nếu đã lấy được lợi ích từ người khác thì cũng phải giúp đỡ người ta.
Sau khi uống rượu của Vân Quán Ninh, không cần nàng hỏi, Lý ma ma đã chủ động nhắc nhở nàng.
Tâm trạng của Đức phi đang không tốt?
Hóa ra mục đích chính của việc gọi nàng đến là để coi nàng như một ống dẫn khí nén, để trút hết tức giận!
Vân Quán Ninh cười lạnh.
"Cảm ơn Lý ma ma đã nhắc nhở."
Nàng gật đầu với Lý ma ma: "Bổn vương phi nhất định sẽ cẩn thận,
không làm mẫu phi tức giận."
Lý ma ma nở nụ cười rất chân thành: "Nếu như vậy, nô tỳ yên tâm hơn rồi!"
"Dù gì thì nương nương cũng là mẹ chồng của vương phi, sau này vương phi nên đến Vĩnh Thọ cung nhiều hơn. Có lẽ rào cản giữa nương nương và vương phi sớm muộn gì cũng sẽ biến mất."
Ánh mắt bà ta đầy ẩn ý nhìn Vân Quán Ninh và trầm giọng nhắc nhở nàng.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.