Thế nhưng lại chẳng có ai đi vào.
Mặc Phi Phi nhíu mày, vừa giận vừa hét lên: "Người đầu! Không nghe thấy lời của bổn công chúa sao?!"
Trong lòng Mạt Li run sợ đứng một bên: "Công chúa, Minh Vương có lệnh. Bất kỳ ai trong Vị Ương Cung cũng không được làm khó Minh Vương phi, nếu không, nếu không..."
Nàng ta còn chưa nói xong, Mặc Phi Phi đã biết lời tiếp theo là gì.
Nói chung cũng chẳng phải lời hay ho gì.
Nàng ta sửng sốt trong giây lát, lúc nhìn về phía Vân Quán Ninh lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ không vui: "Hay cho Vân Quán Ninh ngươi!"
"Bốn công chúa ngược lại đã xem nhẹ ngươi rồi! Biết lấy lòng thất ca ca trước rồi mới đến bắt bổn công chúa đầu hàng!"
Bắt đầu hàng?
Từ này dùng hay lắm.
Vân Quán Ninh tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
"Nếu cứu công chúa đã biết rõ ý ta đến đây vậy thì ta đây cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề."
Nàng nâng cằm lên phân phó cho Mạt Lị đưa Bích Châu vào.
"Ngươi lại dẫn kẻ cầm đó đến đây làm gì?"
Mặc Phi Phi trợn mắt nhìn thẳng nàng, thậm chí có phần chán ghét Bích Châu: "Ngươi hy vọng bổn công chúa sẽ đoán ra ý của kẻ câm?"
Lời này có chút khó nghe, mặt Bích Châu ửng hồng, xấu hổ cúi đầu.
Có điều, mấy năm qua nay, lời như vậy Bích Châu đã nghe vô số lần.
"Cửu công chúa, nô tỳ, nô tỳ không có câm."
Nàng ta nhỏ giọng nói.
Nghe được giọng khàn khàn trầm đục của nàng ta, ánh mắt chấn động Mặc Phi Phi, không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601212/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.