Vân Quán Ninh tức giận đùng đùng quay về Thanh Ảnh Viện.
“Lạch cạch”, cổng viện bị khóa lại lần nữa.
Dù sao, hôm nay nàng vẫn được tự do ra vào Thanh Ảnh Viện hai lần, cũng tính là có lại được tự do. Mặc dù việc có lại được tự do này, chẳng qua cũng chỉ là một ngày ngắn ngủi.
Vào trong phòng, phát hiện Viên Bảo đã ngủ.
Như Ngọc làm tròn bổn phận canh giữ bên giường, thấy nàng trở về mới lui ra.
Ngay sau đó, trong đêm tối có hạ nhân tiến vào Thanh Ảnh Viện.
“Vương phi, Vương phi?”
“Ai vậy?”
Vân Quán Ninh choàng xiêm y đi ra, chỉ nhìn thấy bà nô bộc lúc trước của Thanh Ảnh Viện, bà Trương.
“Làm sao vậy?” Nàng hỏi.
Bà Trương cúi đầu khom lưng, vẻ mặt ân cần: “Vương phi, lúc nãy Vương gia rất tức giận. Ra lệnh bất kỳ người nào cũng không được phép đưa bất cứ thứ gì cho người! Nếu như Vương phi có phân phó gì, thì truyền lời ở cửa sau, nô tỳ sẽ nhanh chóng làm cho người.”
“Hả? Thật sao?”
Vân Quán Ninh không khỏi nhíu mày.
Cái tên vô lại Mặc Diệp này! Đây là muốn cắt lương thực của nàng sao?!
Nàng khịt mũi khinh thường: “Bốn năm này đều sống như vậy. Chẳng lẽ bổn Vương phi còn phải cầu xin hắn tha thứ sao?”
Nàng duỗi thắt lưng một cái, lấy một thỏi bạc từ trong không gian rồi đưa ra: “Ta biết rồi! Ngày mai, ngươi mua thuốc mỡ giảm đau cho ta trước, sau đó lại chuẩn bị một ít rau thịt các loại, ngoài ra thì hết rồi.”
Số còn dư thì để làm phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601158/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.