Chương trước
Chương sau


Chương 1692

Hắn viết một bức thư gửi cho Ngụy An.

“Người tìm được rồi, đang trên đường đến đây, ngươi đợi tin vui đi.”

Ngụy An nhận được thư tín, phải mất một lúc sau mới bình tĩnh lại được.

Nếu Mộ Dung Bắc Uyên đã chắc chắn như vậy, khẳng định là có manh mối.

Hơn nữa sẽ không phải là giả, nếu người nhà của hắn ta đã ở trong tay Mộ Dung Bắc Uyên, hắn ta không có lý do gì để tiếp tục phản kháng.

Bây giờ hắn ta đã không còn đường lui nữa rồi… Ngụy An đau khổ ôm mặt nói: “Chủ soái, ta xin lỗi ngài.”

Diêu Hoàng Đình, Tần Mạnh Phi và những người khác đều cảm giác được tâm trạng của Nguy An có chút thay đổi.

Từ khi nhận được thư của Mộ Dung Bắc Uyên, hắn ta không còn quan tâm tới việc thảo luận quy hàng triều đình ở trong doanh quân nữa.

Bọn họ cũng nhân cơ hội này ở trong doanh trướng truyền ra tin tức về phu nhân và nữ nhi của Ngụy An, không ít nghe được đều sửng sốt.

“Nếu người nhà của tướng quân đã rơi vào tay của triều đình, chúng ta sao có thể đánh tiếp trận này.”

“Khó trách khoảng thời gian này tâm trạng của Ngụy tướng quân không được tốt, ngay cả Liên Tư Thành cũng không có động tĩnh gì, chờ quân đội Thiết Ngô quay lại, chúng ta đã không còn đường lui.”

“Còn chần chờ cái gì nữa, không mau quy hàng Thần vương Phi đi, ta sẽ là người đầu tiên đồng ý!”

Đương nhiên là mấy lời này đều rơi vào tai của Mộ Dung Bắc Uyên.

Hắn biết, thời cơ đã đến rồi.

Chỉ cần chờ nhóm gia quyến tới đây, hắn sẽ mang bọn họ đi gặp Ngụy An.

Phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng của hắn ta, khiến hắn ta tâm phục khẩu phục.

Nhìn toàn bộ quân trại phấn khởi vì nghe tin tức này, Triệu Khương Lan vô cùng vui sướng.

Chờ bắt được Liên Tư Thành, phía Giang Bắc sẽ thuộc về Mộ Dung Bắc Uyên.

Hơn nữa, ngay cả thuộc hạ Liên Tư Thành chính là phó tướng cũng sẽ vì người nhà mà đầu hàng thôi.

Đến lúc đó một thân một mình Liên Tư Thành, lấy cái gì để chống đối triều đình.

Thắng lợi trước mắt như mặt trời giữa ban trưa, tất cả mọi thứ dường như đều tốt đẹp.

Thậm chí Mộ Dung Bắc Uyên còn thỉnh thoảng đến tìm nàng, nàng cũng không hề sợ hãi.

Vì cho dù những người kia có phát hiện Mộ Dung Bắc Uyên, tuyệt đối cũng sẽ không dám lộ ra ngoài.

Không phụ mong đợi của hai người, nhóm gia quyến cuối cùng cũng đến.

Việc đầu tiên Mộ Dung Bắc Uyên làm là thuyết phục người nhà của Ngụy An.

Sau khi bọn họ đến doanh trại, Mộ Dung Bắc Uyên lên tiếng hỏi bọn họ: “Người nào là phu nhân và nhi nữ của Ngụy An?”

Không thấy ai lên tiếng, hắn nhẹ nhàng mỉm cười: “Không cần sợ, bổn vương sẽ không làm gì các người đâu, bổn vương chỉ muốn dẫn các người đi gặp Ngụy tướng quân thôi.”

Nghe hắn nói như vậy, mới có một phu nhân đỡ bé gái đứng lên.

“Thân phụ là thê thiếp của Ngụy An, đây là nhi nữ của chúng ta.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn bọn họ hồi lâu, quả giống như lời Diêu Hoàng Đình từng nói.

Nguy An có một vị phu nhân rất xinh đẹp.

Nhi nữ của bọn họ ước chừng bảy tám tuổi, khuôn mặt rất giống hai người.

Vì thế Mộ Dung Bắc Uyên cũng không nguy ngờ, ngược lại khách sáo nói: “Mời phu nhân đi lối này, các người sẽ sớm gặp được Ngụy An thôi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.