Sau một hồi lượn lờ bên bàn lớn, thức ăn được dọn ra với đủ thứ sơn hào hải vị - Nào là nem công, chả phượng, trứng bắc thảo, gà ăn mày, đuôi cá chép, sủi cảo, phật nhảy qua tường, da tê ngưu, bàn tay gấu, gân nai, thịt chân voi, yến sào, tiểu long bao... món nào món nấy đều được trình bày rất chi là bắt mắt, hấp dẫn, thơm ngon, lại luôn luôn nóng hổi tỏa ra khói thơm nghi ngút.
Vân Liên ngạc nhiên với hai mắt ngơ ngác, vừa rồi không phải chỉ là đi thông báo với Ngự Trù chuẩn bị bữa trưa cho công chúa và nương nương thôi sao? Cớ chi lại thành ra như thế này.
Cô vội vàng quay sang kéo lấy ống tay áo của tên thái giám, nhỏ tiếng nói:
- Này, bộ có nhầm lẫn gì chăng? Ta nhớ thực đơn này là dâng lên cho hoàng thượng mà.
Thái giám không nhìn, đưa tay lên che đi một nữa khuôn má, the thẻ đáp:
- Ngươi chưa biết gì sao? Này là hoàng thượng ban cho công chúa đó.
Hoàng thượng ban ngự thiện, chuyện động trời có một không hai, Vân Liên nghe xong liền vui vẻ ra mặt, vội xoay người đi vào bên trong, nhỏ tiếng gọi:
- Nương nương...
Cùng lúc đó, tấm rèm được vén lên, thiếu chút nữa là dọa chết ai đó, Vân Liên đổ mồ hôi, miệng lắp bắp:
- Nương nương, người làm sao vậy ạ!
Nhan Y Dung đi ra với trạng thái thất thần, cầm tờ giấy xuyên đưa qua cho ai đó xem, miệng lẩm bẩm:
- Ta bó tay với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-be-con-cua-ta-nang-cho-co-khung/2361703/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.