Trong lúc chờ đợi người của ngự thiện phòng chuẩn bị bữa trưa, Nhan Y Dung kéo rèm, thông báo mở lớp tập huấn bồi dưỡng, trước cửa phòng ngủ còn treo lên bảng hiệu: ''Không phận sự miễn vào, đã vào thì đóng cửa thả chó.''
Vân Liên trở về liền đứng ở bên ngoài khóc không ra nước mắt... trời đất ơi, nương nương...
Nhan Y Dung cầm roi giấy đi qua đi lại, bà nhắm mắt, nắm hờ tay đưa lên miệng e hèm một tiếng rồi cất cao giọng nói:
- Hoài Na, con hãy lắng nghe những gì mẫu hậu sắp nói đây?
Mở mắt nhìn sang, Hoài Na ngồi trên ghế, hai tay vịn lấy bàn, lắc người qua, lắc người lại theo sự bập bênh của ghế, thi thoảng lại há to mồm ngáp, căn bản bỏ ngoài tai không thèm nghe.
''Chát''... Ai đó tức giận vung roi giấy lên đánh vào đầu cô, theo phản xạ, Hoài Na đưa tay ôm lấy đầu, miệng kêu lên:
- Úi za... au quá...
Hoài Na nhíu nhíu mi nhìn Nhan Y Dung nói:
- Sao mẫu hậu lại đánh lên đầu của con, nhỡ con học ngu thì sao?
Nhan Y Dung đen mặt, suy nghĩ vụt qua chiều hướng khác, bà nhẫn nhịn cười ngượng, bỏ roi xuống bàn, ngồi vào ghế, nhỏ nhẹ nói:
- Hoài Na, mẫu hậu nói con nghe nè, con hiểu như thế nào là Tam tòng, tứ đức - Tam cương, ngũ thường.
Nhan Y Dung tròn xoe hai mắt nhìn rất chú tâm, hồi hộp rất muốn biết, rốt cuộc là nữ nhi của mình ngốc đến mức độ nào, có thể chữa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-be-con-cua-ta-nang-cho-co-khung/2361701/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.