Dương Ngọc Lan nghe hết câu chuyện thì hừ lạnh. Hoa gia đúng không? Ngươi động vào muội muội của ta là động vào ta. Ta sẽ khiến Hoa gia khuynh gia bại sản.
Đôi cẩu nam nữ kia, sẽ sớm bị chỉnh.
"Diệp này, về Hoa gia muội thấy sao?" Dương Ngọc Lan chống cằm nhìn Âu Diệp.
"Hoa gia có Hoa hoàng hậu. Mà muội cũng không biết nên dùng cách nào để trả thù nữa. Muội không có thế lực, phải làm sao đây?" Âu Diệp cười cười nhưng sát ý đã hiện lên trong đáy mắt.
"Hai tiểu thư nên đi nghỉ, trời khuya gió lạnh" Tiểu Mai lên tiếng nhắc nhở.
"Ừ, ngủ ngon" Dứt lời Dương Ngọc Lan leo tót lên giường quấn chăn. Tiểu Mai bước đến hạ rèm giúp chủ tử.
Âu Diệp cũng lên chiếc giường cạnh đó.
Tiểu Mai cài then cửa rồi cũng đi ngủ. Căn phòng này đặc biệt có ba chiếc giường.
Hôm sau, trời thực xinh đẹp trong xanh không gợn mây.
Âu Mỹ Nhi không biết sao lại mời Lý Huyền đến phủ chơi.
Chào hỏi vài câu xã giao, Dương Ngọc Lan cùng Âu Diệp và Tiểu Mai kéo ra hậu viện chơi.
Âu Mỹ Nhi cùng Lý Huyền cũng bám theo.
Ngồi xuống bàn đá, Dương Ngọc Lan đưa mắt xem xét hậu viện. Trồng rất nhiều loại hoa. Chợt nhớ đến Vũ Phong Thần, mặt bất giác hồng, tim bất giác đập nhanh một nhịp. Nàng đi cũng đã hai mươi ngày, cũng nhớ hắn nha. Hắn liệu có nhớ nàng không?
Bắc Nguyệt Quốc.
"Tại sao nàng vẫn chưa về?" Vũ Phong Thần nhìn Mạc Thiên vấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ba-dao/2403374/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.