"Ta nhớ nàng! Rất nhớ nàng! Thật sự rất nhớ nàng! Nhớ rất nhiều, rất nhiều!" Vũ Phong Thầm ôm Dương Ngọc Lan, đầu gục xuống vai nàng.
Nhớ? Hắn nhớ nàng? Dương Ngọc Lan ngây người. Cứ tưởng chỉ mình nàng nhớ hắn thế nhưng hắn cũng nhớ nàng. Liệu có phải hắn thích nàng không? Dương Ngọc Lan mỉm cười.
"Ngoan, uống thuốc" Dương Ngọc Lan gỡ tay Vũ Phong Thần, từ từ bón từng thìa thuốc cho hắn.
Vũ Phong Thần ngoan ngoãn uống hết bát thuốc. Miệng thì cứ uống, mắt thì cứ nhìn chằm chằm Dương Ngọc Lan. Nữ nhân này xinh đẹp hơn rồi, cũng cao hơn một chút, nhưng lại gầy đi một chút. Nhưng quan trọng là nàng không nhớ hắn dù chỉ một chút?
"Sao vậy?" Dương Ngọc Lan bị nhìn tới đỏ mặt. Đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Ta thích nàng" Sau một hồi đấu tranh tư tưởng. Vũ Phong Thần quyết định nói thẳng. Nếu nàng chấp nhận hắn sẵn sàng dâng hết thảy cho nàng. Nếu nàng từ chối hắn mong họ sẽ là bằng hữu, hắn vẫn có thể bên cạnh nàng bảo vệ nàng.
Dương Ngọc Lan bị lời nói của Vũ Phong Thần làm cho chấn động. Cả người cứng lại, mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm Vũ Phong Thần. Một hồi lâu mới lắp bắp hỏi lại "Cái...cái gì? Ngươi...ngươi vừa...nói cái gì?"
"Ta nói ta thích nàng" Vũ Phong Thần nhìn biểu cảm của Dương Ngọc Lan. Ánh mắt hiện lên tia buồn bã. Trong lòng dâng lên một cỗ đau khổ. Nàng là đang khó chịu khi hắn nói thích nàng? Nàng là không thích hắn? Không sao, hắn thích nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ba-dao/2403372/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.