Vân Tiểu Nghi thân người vốn nhỏ bé, dù gì cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, nàng không thanh tú, không xinh đẹp động lòng người, chính là thể loại có quăng trong đám đông cũng không ai tìm ra, lại có vết bớt bên gò má, thứ nhìn được ở nàng cũng chỉ có lúc Vân Tiểu Nghi hướng A Nam cười ngây ngô lộ ra vết lún sâu bên má, Trần A Nam thật sự đánh giá thấp sự ra tay của các nàng, vốn chỉ nghĩ Vân Tiểu Nghi chỉ bị giam lại ở một nơi xa lạ nào đó, tàn ác hơn là bị đem đi bán cho bọn buôn người, còn bây giờ trên dưới nàng ta, không một chỗ nào lành lặn, quần áo vải bố nhiễm một tầng máu đỏ chói mắt, tóc đen bình thường búi lên hai ngọn núi nhỏ nay xỏa tung rối bù bên cao bên rớt.
Hạ nhân đem nàng tới, Trần A Nam đợi một hồi, lại không nhìn tới thân người nàng ta cử động, yên lặng nằm đấy, lạnh lẽo đến tận tâm can.
Trần A Nam tiến gần tới bên cạnh Vân Tiểu Nghi, vẻ mặt bình thản quan sát, lúc này bên tai nhạy cảm nghe tới âm thanh hít thở suy yếu, không khỏi thở hắt ra một tiếng.
Nàng ngón tay bạch ngọc chọt tới bên má của Vân Tiểu Nghi, lạnh nhạt mở miệng.
" Nha đầu, tỉnh . "
Vân Tiểu Nghi bị A Nam chọt một hồi, hết nặn rồi nhéo, rốt cuộc cũng nặng nề mở mắt ra. Nàng mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh, đại não như đình trệ có chút ngu đần, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-a-nam/2007565/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.