Trải qua hai kiếp sống, Trần A Nam có thể xác định bản thân không thuộc hạng người động một cái liền có thể khóc đến longtrời lở đất, chỉ là đối với người thân nước mắt mới không thể khống chếmà rơi tí tách. Nàng vốn e ngại bản thân xấu mặt, trong ngày thành hôncủa tỷ tỷ khóc đau lòng, để cả nhà phải dỗ dành như hồi còn bé. Nhưnggiờ đây, A Nam hoàn toàn yên lòng, không phải nàng lo sợ nước mắt củachính mình, mà bởi bây giờ nàng chính là ba đầu sáu tay, cố gắng dỗ níncái vị phục trang đỏ rực như lửa, tân nương tỷ tỷ đang khóc đến rungtrời lở đất của nàng.
Trần Phù Dung khóc nấc lên một tiếng, dung nhan xinh đẹp động lòng người, tay nhỏ liên tục đánh lên người A Nam.
”Nha đầu thối, đi liền mười hai năm, thối lắm!”
Trần A Nam thái dương đổ mồ hôi lạnh, một tay lén lút lấy khăn tay trong ngực, đưa cho tỷ tỷ, liên tục kêu.
”Ai u, muội không cố ý. Thôi nào, tỷ tỷ đừng khóc, có nhà nào tân nương đến ngày cưới khóc đến xấu xí như tỷ không?”
Vừa dứt lời bên ngực liền bị đánh một cái. Trần A Nam đổ mồ hôi, cảm thấymay mắn sức khỏe nàng lớn, mười hai năm học luyện công phu mèo cào xemnhư không uổng.
Nếu không bị đánh đau chết rồi.
”Muội còn dám chê bai ta! Nếu không phải ta thành hôn, muội có chết cũng không về phải không?”
”Ai u muội không có..”
”Còn có đã về, lại thế nào đứng trước nhà ôm đứa trẻ khóc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-a-nam/2007522/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.