Trần A Nam thấy hắnyên lặng, tuy ngoài mặt nàng ung dung chờ hắn trả lời nhưng là bên trong chính là hối hận muốn cắn đứt lưỡi rồi.
Quá hồ đồ!
Hắn là người nơi khác tới thì đã làm sao? Cũng không can hệ với nàng. Mà nếunhư hắn không phải tới đây vì việc tốt gì, kẻo như hắn thuộc vùng xấu xa đen tối của thiên hạ giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết của A Nhị, ASách, việc người chết khi quá nhiều chuyện là chuyện thường...
Trần A Nam hối hận, Trần A Nam muốn khóc...
Trong lúc Trần A Nam dự định đập đầu giả bộ bất tỉnh thì đột nhiên người bêncạnh lại mở miệng nói chuyện, thiếu chút nữa dọa Trần A Nam giật mìnhđánh người.
”Đúng ý muội. Ta chỉ là đi ngang qua đây.”
Trần A Nam nghe hắn nói, liền gật đầu như giã tỏi, được, là khách đi ngang, khách đi ngang..
”Cũng bởi có nguyên nhân nên mới phải đi ngang qua.”
Trần A Nam:...
”Muội biết đỉnh Thiên Lập chứ? Ta muốn tới đó, nhưng không ngờ tiết trời lại xấu như vậy.”
Trần A Nam...
”Vốn ban đầu là chúng ta có rất nhiều người, nhưng xem như bị lạc hết chỉ còn lại bốn..”
Trần A Nam: Vị đại ca này, huynh có phải nói hơi nhiều không...
”Muội có muốn biết sao ta lại tới Thiên Lập không?”
Trần A Nam: Không muốn!
Trần A Nam hoảng sắp khóc, nàng chính là không cần biết bọn họ đi đâu, làmgì, nhỡ như nhiều chuyện bị giết diệt khẩu, nàng phải làm sao đây? Nhìnba người sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-a-nam/2007515/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.