Chóp mũi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cảm nhận được lồng ngực cường tráng mà ôn hòa mình dựa vào, cảm giác được đôi tay gắt gao ôm nàng nhưng không ngừng run rẩy, lại càng ôm nàng chặt hơn.
Rất đau, ôm nàng rất đau.
Nhưng lại làm người ta buông lỏng hết thảy.
Lồng ngực này? Người này. . . . . .
Tâm, định rồi.
Lưu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào trong lồng ngực kiên cố này.
“Không sợ, không sợ, ta đến đây, ta đến đây.” Bên tai truyền đến thanh âm run rẩy, trầm thấp hữu lực, như có thể vì nàng che trời, vì nàng lấp biển.
Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt của nàng, là Hiên Viên Triệt của nàng đến đây.
“Ta không sợ, ta không sợ.” Thì thào lặp lại từng câu, Lưu Nguyệt tựa vào trong lòng Hiên Viên Triệt, đột nhiên, nước mắt ướt đẫm.
Nàng thật sự không sợ, nhưng lại không biết nói thế nào, đối mặt thời điểm nguy hiểm nhục nhã kia, nàng vẫn có thể bình tĩnh vậy.
Nhưng khi rơi vào trong lòng Hiên Viên Triệt, phút chốc, liền nhịn không được đỏ mắt, nhịn không được ủy khuất đầy ngập, nhịn không được.
Nước mắt tuôn rơi, rất nhanh đã ươn ướt vạt áo Hiên Viên Triệt.
Răng nanh gắt gao cắn bả vai Hiên Viên Triệt, hung hăng cắn.
“Không khóc.” Hiên Viên Triệt gắt gao ôm Lưu Nguyệt đang khóc, tâm cũng run rẩy, Lưu Nguyệt của hắn chưa bao giờ khóc, cho tới bây giờ vẫn là tối kiên cường, hôm nay lại. . . . . .
Đều do hắn, đều do hắn.
Vì sao lúc ấy nhận được huyết thư của Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261078/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.