Hai chân vốn bị roi da buộc chặt, bị thô lỗ kéo ra hai bên, thật to trương khai.
Phút chốc trái tim nặng nề, chẳng lẽ thật sự sẽ bị kẻ này đoạt đi?
Không, không thể, nàng là của Hiên Viên Triệt, tuyệt đối không muốn người khác chạm vào, tuyệt đối không muốn.
Không thể bảo trì trạng thái bất động thanh sắc, thân thể phản ứng kịch liệt từ chối, Lưu nguyệt giãy giụa ở trong roi da, càng xiết chặt thật sâu toàn thân Lưu Nguyệt.
Máu loãng theo da thịt rách nát thẩm thấu ra ngoài, đó là một loại tiên diễm xinh đẹp.
“Ừng ực, Ừng ực.” Tiếng nước miếng gần trong gang tấc, ghê tởm như vậy.
Thân thể tản ra mùi vị thối hoắc nhanh chóng chạm tới, tay dơ bẩn ở trên da thịt rớm máu tham lam dạo chơi, hơi thở hôi thối ngày càng gần hơn.
“Bộ tộc Khoách Bạt, ta nhất định san bằng các ngươi không tha gà chó.” Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt cắn răng thật chặt.
Hai tay hết sức muốn thoát ra ngoài, lại không làm sao thoát ra được, toàn thân cao thấp đều bị trói thật chặt, Khoách Bạt tộc trưởng này thật sự một chút cũng không cởi bỏ buộc chặt trên người nàng.
“Cái đó cũng phải chờ ta hưởng qua hương vị của ngươi hãy nói.” Thân thể tiến lại một chút một chút, như thân thể con gấu hôi hám, gắt gao gần sát Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cơ hồ có thể cảm giác được trạng thái thân thể Khoách Bạt.
Tâm, lần đầu tiên luống cuống.
Lần đầu tiên rơi vào tình huống nàng không thể khống chế nổi.
Không muốn, không muốn, nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261077/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.