Chương trước
Chương sau
​Tiêu Chiến tìm thấy Vương Nhất Bác đang buồn bã ngồi trên một chiếc ghế dài ở ven đường, trời rất lạnh, hắn ôm lấy hai tay rồi tựa cằm lên đầu gối, cả người co ro lại thành một đống.
​Tiêu Chiến đi đến, đứng trước mặt hắn đến cả nửa ngày, Vương Nhất Bác mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy anh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
​"Anh Chiến... Tại sao lại là anh! Tại sao anh lại chạy ra đây?"
​Tiêu Chiến vội vã đuổi theo để tìm hắn, chạy cả một đoạn đường, miệng thở phì phò thoát ra làn hơi trắng muốt. Chậm rãi giũ áo khoác trong tay ra, phủ lên người hắn. Bởi vì động tác này, khuôn mặt của hai người gần nhau hơn bao giờ hết.
​Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người, hơi kinh ngạc mà nhìn anh. Tiêu Chiến thở ra làn hơi trắng bay lượn trước mặt hắn khiến tầm nhìn lập tức trở nên mờ mịt không rõ ràng.
​Vương Nhất Bác đột nhiên ôm lấy Tiêu Chiến, ôm thật chặt anh vào lồng ngực.
​"Anh Chiến..." Hắn cảm thấy trái tim còn đang trống rỗng đã được lấp đầy trở lại, hơi ấm của người trong lòng đã đủ xua tan hết thảy giá lạnh.
​Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ vai của hắn: "Thả tôi ra trước đã..." Anh đang đứng thì bị ôm chầm lấy, tư thế này rất không thoải mái.
​Vương Nhất Bác không chịu buông tay, sợ rằng vừa buông tay ra người này sẽ lại chạy mất, sốt ruột xác nhận: "Anh Chiến, anh cũng thích em phải không? Nếu không thì sao anh có thể chủ động hôn em, cũng sẽ không đi tìm em."
​Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào liền thở dài, ngồi xổm xuống.
​Vương Nhất Bác nhìn thấy được vẻ mặt của anh.
Ánh mắt Tiêu Chiến ôn hòa, đưa tay xoa nhẹ gương mặt của hắn, ngón tay cái của anh tiếp nhận được một giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi xuống.
​"Nhất Bác, cậu đừng như thế này nữa. Tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, rốt cuộc là cậu muốn tìm kiếm thứ gì trên người tôi?"
​Vấn đề này, Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ tới, cũng cảm thấy không cần thiết để suy nghĩ, hắn tin tưởng trực giác của mình.
​Tựa như giờ phút này, hắn nắm lấy cổ tay của Tiêu Chiến, chỉ quan tâm đến trọng điểm: "Anh trả lời em đi."
​Tiêu Chiến hít sâu lần nữa, than nhẹ một tiếng, nhìn sang chỗ khác: "Ừ, tôi thừa nhận là tôi... Đối với cậu cũng có cảm giác. Nhưng với tình cảnh hiện tại, tôi không thể không nghĩ đến ba mẹ tôi, còn cả ba mẹ cậu nữa... Chúng ta không thể ở bên nhau, tôi hi vọng cậu có thể..."
​Vương Nhất Bác bỗng nhiên nâng cằm anh lên, cúi đầu hôn xuống, ngăn cản anh nói ra mấy lời lừa mình dối người.
​Tiêu Chiến không né tránh, cùng với hắn khó khăn cọ xát hai bờ môi mềm mại, đầu lưỡi ẩm ướt quấn quýt lấy nhau, biểu đạt tình yêu đơn thuần ngay thẳng yêu này.
​Lúc ngừng lại, hai người cùng thở dốc. Vương Nhất Bác ôm lấy mặt anh, ánh mắt tràn ngập thâm tình: "Anh Chiến, em cũng yêu anh."
​Tiêu Chiến lập tức phản bác: "Tôi còn chưa nói..."
​"Em nghe được mà, trong lòng anh nói vậy đó." Vương Nhất Bác lại bắt đầu giở cái trò hắn rất rành rọt, xấu xa mà nũng nịu với anh.

Bởi vì Vương Nhất Bác nói hắn không mang theo hộ chiếu, không có giấy tờ tuỳ thân thì không thuê được nhà nghỉ. Tiêu Chiến đành phải móc chứng minh thư của mình ra thuê một căn phòng, rồi gọi điện thoại kêu hắn lên lầu.
​Vương Nhất Bác vừa bước vào cửa, đã vội ôm anh té nhào lên giường.
​Tiêu Chiến một tay đẩy hắn ra khỏi ngực mình, một tay chỉ vào hắn, y chang như một thầy giáo khó tính khó nết dạy dỗ học sinh cá biệt: "Này em tính làm gì làm gì! Không được phép làm loạn đâu nha!"
​Vương Nhất Bác vô tội ngồi dậy: "Em muốn anh mà! Không phải anh cũng thích em sao?"
​Tiêu Chiến đỏ mặt, vừa ngồi dậy vừa xê dịch về sau, mồm nói: "Vậy cũng... Vậy cũng không được phép làm loạn. Chúng ta cứ thế đi ngủ thôi không được hả." Vừa mới thổ lộ xong đã lăn lộn cùng một chỗ với nhau, Tiêu Chiến cảm thấy tình tiết diễn biến quá gấp gáp, tâm lý vẫn cần được giảm xóc.
​"Why? Why???" Vương Nhất Bác không thể hiểu nổi, không phải hồi trước nói lên giường là lên luôn sao, thế sao bây giờ đã hiểu rõ trái tim của nhau rồi lại không thể lên giường được? Đây là đạo lí quần què gì?
​"Không tại sao cả... Anh...Hôm nay anh rất mệt."
​Tiêu Chiến nói chuyện mập mờ, khiến cho Vương Nhất Bác lại càng thấy lạ. Hắn không chịu từ bỏ nên bò qua chỗ anh, Tiêu Chiến thì liên tục lui về sau, bị hắn ép ra tận mép giường.
​"Anh... Anh đi tắm cái, bái bai!" Hai tay Tiêu Chiến dùng hết sức lực đẩy hắn ra, nhanh chóng chuồn vào nhà vệ sinh.
​Vương Nhất Bác buồn bực nằm nghiêng người ở trên giường, một tay đỡ đầu nhìn vào cánh cửa thủy tinh mờ đục kia.
​Có thể là do ở ngoài trời đông giá rét khá lâu, vừa vào bên trong nhà, mở điều hoà không khí lên, còn nằm trên cái giường rộng lớn mềm mại, quá mức ấm áp và thư thái, đến khi Tiêu Chiến đi ra, Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên tư thế cũ nhưng lại ngủ quên từ lúc nào.
​Tiêu Chiến rón rén giúp hắn cởi áo khoác ra, đắp chăn cho hắn. Còn anh thì chỉ mặc mỗi cái áo choàng tắm, không mang theo đồ ngủ nên đành phải chịu như vậy, cũng nhẹ nhàng lên giường nằm ngủ.
​Nửa đêm, Vương Nhất Bác giật mình tỉnh lại, bốn phía đều tối đen. Hắn rất sợ bóng tối, hơn nữa nhất thời không thể nhớ ra nổi mình đang ở đâu lại càng làm hắn thêm hoảng hốt, duỗi tay lần mò, sờ thấy có người nằm bên cạnh.
​"Ớ..." Tiêu Chiến đang ngủ say vô thức mà kêu một tiếng, gãi gãi cằm, giãy giụa hai cái, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
​"Anh Chiến?" Vương Nhất Bác lúc này mới thở hắt ra một hơi, nhớ ra hai người đang ở nhà nghỉ.
​Lúc đi ngủ Tiêu Chiến thường hay tắt hết đèn, còn hắn thì nhất định phải mở một chiếc đèn bàn nhỏ. Lúc hai người còn ở nhà, nửa đêm Tiêu Chiến đi vệ sinh về sẽ tắt đèn bàn đi, lúc Vương Nhất Bác tỉnh dậy thường rất tức giận mò mẫm mở đèn lên lại, sau đó đánh thức Tiêu Chiến, cằn nhằn ai cho anh tắt đèn của em đi! Tiêu Chiến còn đang ngái ngủ nên đáp lại qua loa vâng vâng vâng, sẽ không vậy nữa không vậy nữa, kết quả hôm sau đi vệ sinh về vẫn cứ tắt đèn đi, chọc cho Vương Nhất Bác tức gần chết.
​Hắn đã quen thuộc với cách bài trí trong nhà, nhưng lại không quen cách bài trí của nhà nghỉ. Vương Nhất Bác đứng lên muốn tìm công tắc, đứng ở đầu giường sờ soạng vách tường cả nửa ngày cũng không sờ được gì, chân duỗi ra đá phải cái tủ cạnh giường, làm hắn đau đến mức phải hít sâu mấy hơi.
​Vất vả lắm mới tìm được công tắc, sau khi cái bóng đèn nhỏ đầu giường sáng lên, hắn mới hài lòng nằm vào trong chăn. Quay đầu nhìn anh Chiến của hắn, không khỏi cảm thấy khó thở.
​Tiêu Chiến mặc áo choàng tắm màu trắng, ngang hông buộc dây của áo choàng, trong lúc ngủ dây lưng bị nới lỏng ra, áo choàng mở rộng để lộ chiếc cổ thon dài, xương quai xanh tinh tế cùng với bờ vai nhỏ nhắn mịn màng, còn có làn da nhẵn bóng trơn láng như ẩn như hiện.
​Vương Nhất Bác liên tục nhìn chằm chằm, khó khăn nuốt nước bọt, cẩn thận chậm rãi dịch tới, bàn tay ở trong chăn tay bắt đầu lần mò, muốn xem thử xem anh có mặc quần lót hay không.
—————————————-
Jin: giờ mình up fic lên cả wattpad nhé xD mấy chương cũ cũng sẽ update lên dần sau, thật mất công mọi người tìm password quá huhu, mà phần sau không còn tình tiết genderbend nữa nên mình thấy không có gì nhạy cảm hay phải sợ nữa rồi ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.