Mẹ Tiêu nghe chồng mình lớn tiếng đến như vậy, tranh thủ thời gian đứng dậy muốn đi xem thử.
Ba Tiêu đóng rầm cửa lại, quay đầu ra hiệu cho vợ không cần phải đi qua đây, cách một cánh cửa thấp giọng nói: "Hai người các con, mặc quần áo vào rồi đi ra đây."
Tiêu Chiến bị hù doạ bất thình lình, hai mắt trợn lên, đầu óc trống rỗng. Anh ngồi dậy, máy móc mặc lại quần áo,
Sắc mặt Vương Nhất Bác âm trầm, phiền muộn đến cực điểm.
Tiêu Chiến mặc xong quần áo thì đứng dậy muốn đi ra ngoài, Vương Nhất Bác bắt lấy tay anh, đáy mắt lóe lên sự bất an: "Anh Chiến, đừng bỏ rơi em, xin anh đấy."
Đầu óc của Tiêu Chiến cũng đang là một mớ hỗn loạn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nên rút tay lại, nhìn về phía hắn với ánh mắt có chút mờ mịt.
Hai người ra đến phòng khách, ba Tiêu tắt tivi đi, ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt nghiêm túc. Mẹ Tiêu nhìn thấy hai người bước ra, vẻ mặt đều là thái độ không thể tin vào mắt mình.
Im lặng thật lâu, không khí khẩn trương đến mức mọi người đều cảm thấy khó thở.
"Tiêu Chiến, con giải thích đi." Ba đột nhiên gọi cả họ tên của anh, lần trước anh nghe được cách gọi này là khi thành tích thi cử lúc còn đang học lớp 12 không được tốt cho lắm.
Khi đó tâm trạng của Tiêu Chiến như đang ở dưới bùn lầy, cảm thấy học kiểu gì cũng không vào, thậm chí còn có ý định muốn từ bỏ giữa chừng.
Ba đã vô cùng nghiêm khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-nhat-bac-x-tieu-chien-co-em-nay-co-chut-manh-liet/1671307/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.