Càng gần đến ngày lễ hội xuân, ngày đón năm mới thì mọi người còn bận rộn gấp trăm lần. Mọi người vừa phải tập trung dọn dẹp lại phải chuẩn bị những thứ cho năm mới nên ai cũng mệt rã.
Nhưng người ở cung Sa Hoa còn khổ hơn họ gấp trăm lần, họ phải vừa dọn dẹp vừa canh chừng Duệ vương. Chỉ cần thấy người là họ phải ba chân bốn cẳng bỏ của chạy lấy người. Họ thật sự rất sợ khi thấy mặt Duệ vương, nhìn thấy họ y rằng nguyên ngày đó Duệ vương sẽ bắt họ chơi trò ném tiễn không thì ném bạc với mình. Những lần như thế họ đều thua sạch túi, không khi phải ký giấy ghi nợ với người nếu không muốn đầu rơi khỏi cổ.
- Duệ vương hôm nay đâu rồi?
- Chắc chúng ta không gặp đâu.
- Cầu mong là vậy, trên tay người vẫn cần giấy nợ của ta nên ta không…
- Chạy…
Lời chưa nói xong đã nhanh chóng bỏ chạy khi thấy bóng dáng Duệ vương từ phía xa. Duệ vương thấy họ bỏ chạy liền đuổi theo, nhưng bọn họ chạy khá nhanh nên chỉ thoáng một cái đã không còn ai cả.
Duệ vương ủ rũ đi về phòng tìm Cố Mạn, đương nhiên sẽ không thấy người đâu. Duệ vương ấm ức muốn khóc, hắn đi đến chính điện tìm người, vừa nhìn thấy người mình cần tìm liền òa khóc nức nở.
- Duệ vương? Sao lại khóc rồi?
Duệ vương nghe Cố Mạn hỏi liền chạy đến chỗ y, nhưng vì chạy nhanh liền vấp ngã đập thẳng mặt xuống sàn. Cố Mạn vội vàng chạy xuống đỡ lấy người lên lau vết máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903743/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.