Cố Mạn gắng với chiếc giường hơn một năm thì không chịu nổi nữa, ngày nào y cũng lẩm bẩm tên Bá Duệ. Y biết thời gian mình không còn nhiều nên đã gọi mọi người đến bên mình. Nhìn một lượt ghi nhớ thật kỹ những gương mặt này y gượng cười nắm lấy tay ông mình.
- Có lẽ con đã chọn sai, thời gian qua đã làm mọi người cực khổ nhiều rồi. Gặp được mọi người con rất vui, xin lỗi…
- Không phải lỗi của con, con đã quyết định rồi sao?
- Bá Duệ và mọi người đang chờ con, con phải đi gặp họ…
Cố Mạn nói xong bàn tay của y cũng rơi xuống, cơ thể y bắt đầu tan biến trước mắt mọi người. Không ai có thể kìm chế được, đến ba của y người được cho là mạnh mẽ lạnh lùng nhất nhưng khi gặp cảnh lại không chịu được mà gào khóc.
Tận mắt chứng kiến đứa con trai út mình đau đớn sống qua từng ngày và bây giờ lại bất lực để y ra đi ai mà không thương xót, nhưng chỉ có như vậy thì Cố Mạn mới nhận ra giá trị sống của y ở kiếp kia được.
Cố Mạn được đưa đến một nơi khác, y cảm thấy cơ thể mình không còn nặng nề hay đau nhức như trước kia. Quay đầu nhìn lại, y quỳ xuống gập đầu lạy ba lạy thay cho công ơn nuôi dưỡng của mọi người đối với y. Đương nhiên người nhà y ai cũng thấy, họ chỉ biết gượng cười gật đầu với y lần cuối.
Cố Mạn đi đến một cái cây đại thụ to lớn, y nhìn lên nó rồi khẽ gọi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903742/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.