Chương trước
Chương sau
Đúng bảy giờ sáng Cố Mạn đã đứng trước nhà Ninh Ninh, đợi cậu ta ra vui vẻ chào hỏi rồi cả hai cùng đi đến trường.
Anh xem, chỗ này thế nào? Đây là trường tôi đang theo học, vả lại học phí cũng thuộc tầm trung nên cũng ổn.
Tiền đối với tôi không thành vấn đề, có điều… Ninh Ninh, cậu học ngành gì?
Khảo cổ học và mỹ thuật.
Đăng ký cho tôi hai ngành đó đi, dù gì điểm mạnh tôi là nó.
?
Ninh Ninh nghệt mặt, Cố Mạn đưa cậu những tài liệu liên quan rồi đi theo cậu đến phòng hiệu trưởng. Không biết y đã nói gì với hiệu trưởng mà người lập tức đồng ý ngay còn phân vào đúng lớp của Ninh Ninh.
Vì còn sớm nên hai người đã ghé căn tin để ăn chút gì đó trước khi bắt đầu tiết học đầu tiên. Cố Mạn chỉ ăn chút bánh và gọi cho mình ly cà phê để có thể tỉnh táo. Tâm điểm nơi này đều đổ dồn về phía hai người, vì y vô cùng nổi bật với mái tóc dài trắng và dáng người cao ráo điển trai.
Xin lỗi… có thể cho mình xin số điện thoại được không?
Xin lỗi, tôi không thể.
Vâng…
Cố Mạn thẳng thừng từ chối cô gái kia, Ninh Ninh lắc đầu, chuyện này cũng thường xuyên xảy với cậu đó là lý do vì sao cậu bị cô lập ở đây. Cố Mạn liếc mắt nhìn đám người đang đi lại chỗ mình vội đưa tay kéo chiếc nón cậu xuống làm hành động im lặng với cậu.
Ninh Ninh còn chưa hiểu chuyện gì thì bên bàn họ đã bị đám người kia vây kín. Cả cơ thể cậu không ngừng run lên vì sợ hãi, Cố Mạn nhận ra điều đó, y khó chịu nhìn đám người kia lịch sự lên tiếng.
Các người… đang phá bầu không khí của người khác đấy.
Ninh Ninh nhà chúng ta nay lại có bạn mới sao? Nhưng sao lại đúc ra một khung giống thế này? Hay ba mày lại đi ấy ấy rồi có thêm đứa con hoang…
Bốp… Câu nói dơ bẩn còn chưa nói xong thì tên đó đã nằm dài trên đất. Cố Mạn ra tay khi nào họ không hề hay biết, y ngồi xuống bên cạnh tên đó, đồng tử đỏ lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt hắn lạnh giọng.
- Mày thử động vào em tao một lần nữa xem? Cái mạng chó này của mày cũng không còn đâu.
Mày…
Bốp… Cố Mạn không để hắn nói trực tiếp nắm lấy tóc hắn đập mạnh xuống đất, hành động dã man đó của y làm cho mọi người kinh ngạc. Ninh Ninh thấy y tức giận vì mình vội chạy đến ôm lấy y run giọng.
Đừng đánh nữa chết người đấy.
Cậu… đã chịu đựng bao lâu rồi?
Tôi…
Hèn nhát.
Cố Mạn cầm lấy ly cà phê của mình rồi bỏ đi, Ninh Ninh vẫn còn đứng chôn chân ở đó. Cố Mạn vuốt mặt lớn tiếng với cậu.
Đứng đực ra đó làm gì? Hay muốn cho bọn họ đánh lại?
Không…
Ninh Ninh vội cầm lấy túi mình chạy theo Cố Mạn, không hiểu vì sao cậu lại nghe lời người này một cách vô điều kiện. Dù chỉ mới gặp nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, cảm giác này rất giống như người nhà của nhau vậy.
Ninh Ninh đi bên Cố Mạn luôn cười ngây ngốc, hai người chọn bàn thứ ba từ trên xuống mà ngồi. Chỗ này thường ngày là của người khác nhưng vì mải mê nói chuyện mà cậu quên mất. Đến khi có người đứng trước mặt mình cậu mới giật mình nhớ ra.
Vương Dã Thiên…
Chỗ này là của tôi.
Không phải phía ngoài vẫn còn một chỗ sao? Còn nữa ở đây có ghi tên cậu?
Vương Dã Thiên chau mày, nhìn Ninh Ninh cúi gằm mặt nắm lấy góc áo của Cố Mạn làm anh cảm thấy nực cười. Vương Dã Thiên ngồi xuống bên cạnh cậu, mọi người ngạc nhiên đều lấy điện thoại ra chụp lại. Lần đầu họ thấy Vương Dã Thiên ngồi cùng người khác.
Tin này nhanh chóng được truyền đi, nhưng họ lại chú ý đến nam sinh tóc dài hơn là chú ý đến hai người. Lớp học hôm nay đông đến lạ thường, giảng viên đi vào nhìn thấy lớp đông đủ lại giật mình dụi mắt cứ tưởng mình nhìn nhầm.
Tiết học cú vậy mà diễn ra suôn sẻ, họ sẽ bắt đầu tiết học tiếp theo sau ba mươi phút nữa. Trong thời gian đó Cố Mạn lại úp mặt xuống bàn mà ngủ còn Ninh Ninh vẫn đang chăm chỉ xem lại bài.
Đến đoạn đó cậu không biết phải làm thế nào, loay hoay muốn đi tìm người giúp đỡ nhưng khi nhìn thấy hai người ngồi bên mình lại thôi. Cậu thở dài định gấp vở lại thì bị một bàn tay giữ lại.
Cậu vẫn chưa làm xong?
Tôi…
Cậu sợ tôi đến vậy sao?
Ninh Ninh gật rồi lắc nhìn sao cũng rất dễ thương, Vương Dã Thiên phì cười xoa đầu cậu rồi trực tiếp chỉ bài cho cậu. Ninh Ninh nhìn vào trang giấy đã kín cả mặt chữ lại cười tít mắt cảm ơn anh rối rít.
Hình ảnh Vương Dã Thiên vui vẻ cười đùa với Ninh Ninh đã bị một người quay lại và đăng lên diễn đàn trường. Nhanh chóng mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người, Vương Dã Thiên không mấy quan tâm đến chuyện đó mà cứ ngồi cười với cậu suốt.
Từ ngày hôm đó Vương Dã Thiên công khai bám lấy hai người không buông, họ còn nhìn thấy anh mua cà phê mua bánh hay thậm chí tự làm thức ăn sáng cho hai người. Có người chịu không được đã đến gặp Cố Mạn hỏi cho ra lẽ.
Này… cậu và Vương Dã Thiên đang cặp bồ sao?
Cố Mạn nhìn ốp lưng điện thoại của cô gái kia liền phì cười lắc đầu.
Bình phong bao nhiêu một cái?
Sao?
Tự hiểu đi, tôi đi ăn ké đây.
Cố Mạn chạy xuống căn tin vừa hay gặp hai người Ninh Ninh và Vương Dã Thiên cũng đang đến. Nụ cười trên môi y chưa kịp nở thì bất ngờ y đã hoảng hốt vội lao đến đẩy mạnh Ninh Ninh sang một bên.
Cố Mạn… Cố Mạn…
Cố Mạn đá cô gái kia ra xa rồi khụy người nằm xuống đất, ở thế giới này cơ thể y vô cùng yếu ớt chỉ có vậy thôi nhưng y cảm thấy đau đớn đến lạ. Y cảm nhận được phần ngực mình có gì đó rất nóng đang chảy ra, Ninh Ninh ôm lấy y mà gào khóc hoảng loạn nhìn Vương Dã Thiên cầu xin.
Xin cậu mau gọi cấp cứu đi… Cố Mạn… Cố Mạn sẽ nguy mất…
Không kịp rồi… Cố Mạn…
Vương Dã Thiên ngồi xuống bên cạnh Cố Mạn, anh nắm lấy tay Cố Mạn cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Cố Mạn cảm nhận được bàn tay anh đang không ngừng run rẩy, y lắc đầu.
Giúp tôi chăm sóc tốt cho Ninh Ninh, đừng làm em ấy tổn thương. Nhà tôi, ở đó tôi có một bí mật muốn mới với hai người…
Không… không… đừng mà… anh… mau tỉnh dậy đi… tỉnh dậy đi…
Ninh Ninh…
Dã Thiên… anh ấy nói sẽ ở bên bảo vệ em mà… anh ấy nói sẽ chứng kiến cảnh chúng ta nắm tay vào lễ đường mà… sao… người nằm đây đáng lẽ là em mới đúng.
Mọi người trầm lặng, cảnh sát nhanh chóng chạy đến nhưng đã quá trễ. Cố Mạn không thể nào cứu chữa được nữa, hơi tàn cũng đã không còn. Cô gái kia cũng đã bị bắt, ba và dì của Ninh Ninh cũng chạy đến, họ nhận mình là người nhà của Cố Mạn và đứng ra lo hậu sự cho y.
Chuyện này gây tranh cãi rất lớn trên mạng xã hội, đa phần mọi người đều phẫn nộ trước hành động kia của cô gái. Có người nghi ngờ Cố Mạn có phải đang giả vờ hay không? Vì chỉ mới đâm một nhát y đã chết. Nhưng khi nghe lời giải thích từ cảnh sát về việc Cố Mạn mắc hội chứng máu không đông, lại là loại máu hiếm và một phần vết dao đâm trúng ngực xuyên tim nên cho dù đưa đến bệnh viện kịp thời cũng không thể nào cứu sống được.
Ninh Ninh vì bị sốc nên tinh thần của cậu rất xấu, cậu luôn thu mình lại với những người xung quanh. Chuyện giữa cậu và Vương Dã Thiên hai gia đình đều biết, họ cũng không hề phản đối gì hai người nhìn cậu hiện tại họ cũng rất buồn.
Hôm nay như thường lệ Vương Dã Thiên đến nhà cậu, anh muốn đưa cậu đến một nơi, không chỉ có hai người mà người nhà hai bên cũng sẽ đi.
Đứng trước cánh cửa quen thuộc, Ninh Ninh ngơ ngác nhìn anh không hiểu chuyện gì.
Sao chúng ta lại đến đây?
Em cứ vào bên trong đã.
Mật khẩu vẫn như cũ, mọi người bước vào đi dạo quanh một vòng. Bất ngờ Ninh Ninh nhìn thấy chiếc hộp trên bàn, cậu đi đến cầm lấy nó mở ra xem.
Cái này…
Là bảo vật của Cố gia.
Ba cậu lên tiếng, mọi người cũng đi đến nhìn xem, là con dao đã mất trước đây của viện bảo tàng nhà anh. Bên trong còn có một tờ giấy, đọc xong nó Vương Dã Thiên đã cầm điều khiển bật tivi như yêu cầu.
Chào, nếu như mọi người đã nhìn thấy tôi thì có lẽ tôi đã xảy ra chuyện rồi. Xin lỗi nhưng tôi đã luôn lừa gạt người, tôi thực chất chính là người trong bức tranh treo trong từ đường nhà cậu. Con dao kia chính là của tôi, bởi vậy tôi mới dễ dàng lấy được nó.
Cố Mạn im lặng một chút, có lẽ do xúc động, cậu hơi cúi mặt tiếp tục lên tiếng.
Tôi vốn dĩ là cậu, có điều tôi không thuộc thế giới này. Vương Dã Thiên, cậu còn nhớ cậu đã ngăn tôi đừng chạm vào bức tranh đó không? Đó chính là người đàn ông của tôi và cũng là cậu của kiếp trước. Người ấy là Vương Phiến Bá Duệ cũng chính là cậu của kiếp này. Vốn dĩ không thể chia cắt nên ta xin cậu hãy chăm sóc tốt cho Ninh Ninh, ta đã bỏ qua rất nhiều cơ hội chỉ vì chúng sinh, nên ta cũng mong Ninh Ninh đừng vì mặc cảm mà đánh mất hạnh phúc của chính mình. Căn nhà này đứng tên Ninh Ninh là món quà ta muốn tặng hai người. Tạm biệt.
Mọi người đều trầm ngâm, hèn gì họ nhìn thấy hai người rất giống với người trong tranh, càng lớn lại càng giống như một khuôn đúc ra. Ninh Ninh ôm mặt bật khóc, cậu không ngờ điều cậu ao ước hằng đêm lại xảy ra.
Cậu lúc nào cũng nhìn vào bức tranh mà thầm mong gặp được người đó một lần, đến khi gặp được lại chẳng hề hay biết giờ mất đi mới nhận ra cũng đã quá muộn rồi. Vương Dã Thiên ôm lấy cậu mà ra sức an ủi, vốn dĩ anh đã thích cậu từ rất lâu nhưng lại không có cơ hội để bày tỏ. Nhờ có Cố Mạn mà anh mới dám thổ lộ tình cảm của mình cũng may lại được cậu đáp trả.
Mọi người đi đến trước mộ Cố Mạn, bất ngờ khi thấy trước mộ y lại mọc lên đóa mạn châu sa hoa. Ninh Ninh mỉm cười cúi người cảm ơn y, nếu không có y cuộc sống cậu không có ý nghĩa gì cả.
Cảm ơn anh đã đến, cảm ơn anh đã giúp đỡ một tên nhút nhát yếu đuối như tôi. Xin lỗi đã làm anh thất vọng nhưng tôi hứa đây là lần cuối tôi yếu đuối, tôi sẽ tập trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn và đặt biệt mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bây giờ anh có thể yên nghỉ được rồi, Cố Mạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.