Đúng bảy giờ sáng Cố Mạn đã đứng trước nhà Ninh Ninh, đợi cậu ta ra vui vẻ chào hỏi rồi cả hai cùng đi đến trường.
Anh xem, chỗ này thế nào? Đây là trường tôi đang theo học, vả lại học phí cũng thuộc tầm trung nên cũng ổn.
Tiền đối với tôi không thành vấn đề, có điều… Ninh Ninh, cậu học ngành gì?
Khảo cổ học và mỹ thuật.
Đăng ký cho tôi hai ngành đó đi, dù gì điểm mạnh tôi là nó.
?
Ninh Ninh nghệt mặt, Cố Mạn đưa cậu những tài liệu liên quan rồi đi theo cậu đến phòng hiệu trưởng. Không biết y đã nói gì với hiệu trưởng mà người lập tức đồng ý ngay còn phân vào đúng lớp của Ninh Ninh.
Vì còn sớm nên hai người đã ghé căn tin để ăn chút gì đó trước khi bắt đầu tiết học đầu tiên. Cố Mạn chỉ ăn chút bánh và gọi cho mình ly cà phê để có thể tỉnh táo. Tâm điểm nơi này đều đổ dồn về phía hai người, vì y vô cùng nổi bật với mái tóc dài trắng và dáng người cao ráo điển trai.
Xin lỗi… có thể cho mình xin số điện thoại được không?
Xin lỗi, tôi không thể.
Vâng…
Cố Mạn thẳng thừng từ chối cô gái kia, Ninh Ninh lắc đầu, chuyện này cũng thường xuyên xảy với cậu đó là lý do vì sao cậu bị cô lập ở đây. Cố Mạn liếc mắt nhìn đám người đang đi lại chỗ mình vội đưa tay kéo chiếc nón cậu xuống làm hành động im lặng với cậu.
Ninh Ninh còn chưa hiểu chuyện gì thì bên bàn họ đã bị đám người kia vây kín.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903739/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.