Kể từ ngày Cố Mạn trở thành hình người cả hoàng cung nơi đâu cũng có tiếng cười. Cố Mạn không bao giờ ở một nơi, y rất nghịch ngợm, nhiều lần Duệ vương phải phạt y quỳ trong phòng hoặc cấm túc y mấy ngày vì trò phá phách của mình. Mỗi lần như thế người hầu trong cung sẽ lén đến chơi với y, còn canh chừng cho y nghỉ ngơi trước khi Duệ vương quay lại.
Hắn biết tất cả nhưng lại không nói ra, chỉ cần y vui là được chứ hắn không muốn gò bó y như trước kia.
Hôm nay là buổi thượng triều, như thường lệ hắn dậy khá sớm để kịp lên triều. Mọi người đang bàn nhau về việc lễ cầu an năm nay vì sắp sang năm mới rồi. Đang hăng hái bàn bạc nên tổ chức như thế nào bất ngờ ai cũng im bặt, Duệ vương còn chưa hiểu ý gì mới vừa ngẩng mặt lên hắn đã tròn mắt.
Phía ngoài cửa Cố Mạn hai mắt nhắm hờ ngơ ngác nhìn mọi người cười trừ rồi lảo đảo đi vào bên trong. Y lững thững bước đến đứng phía dưới ngước mặt nhìn hắn rồi lại bò lên chỗ hắn đang ngồi. Duệ vương còn chưa biết cậu đang định bày trò gì thì Cố Mạn đã leo lên người hắn, co người nép mình vào ngực hắn mà thϊếp đi.
Mọi người ở dưới nhìn nhau, nhìn Duệ vương bất lực ai cũng hiểu ý đành lui ra trước nhưng đã bị hắn lên tiếng ngăn lại.
- Không cần đi đâu cả, chúng ta cứ bàn tiếp công việc đi, không quá lớn tiếng là được.
Duệ vương lấy hắc bào mình đắp lên cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903732/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.