Minh vương nhìn gương mặt lo lắng của Duệ vương lại cười, y đi đến cách Duệ vương khoảng năm bước chân. Y nhìn thẳng vào đôi mắt lo âu khi trầm giọng.
- Ngươi có thể nào cho ta biết vì sao lại ngươi lại trở nên sợ xệch ta vậy không?
- Ngươi… tại sao lại đến tìm ta?
- Còn điều gì khác để ta đến tìm ngươi?
Minh vương nhướng mày, y đi quanh người Duệ vương nhìn hắn từ trên xuống dưới lại chép miệng.
- Nếu như ta nói, ta đến để giành lại Cố Mạn ngươi thấy thế nào?
- Cố Mạn của ta, vốn dĩ là người của ta ngươi không thể nào chiếm lấy được.
Duệ vương nghe Minh vương muốn lấy lại Cố Mạn không cần nói cũng biết hắn tức giận đến mức nào. Hắn nhìn gương mặt đắc ý của Minh vương trong lòng như nổi thịnh nộ gằn giọng.
- Cố Mạn không phải món đồ mà ngươi muốn giành là giành. Nếu ngươi yêu y sẽ không bao giờ thốt ra những lời như thế.
Minh vương gật đầu, y gãi gãi cằm rồi chắp tay sau lưng quay người bước đi.
- Đến thời điểm cửu vĩ hồ sẽ thức tỉnh, không cần phải tự trách mình, ngươi không hề có lỗi. Là do Cố Mạn tự chọn, đó là quyết định của y, cho dù ngươi có biết cũng không bao giờ cản được những gì y muốn làm.
Minh vương nói xong liền biến mất, chỉ còn Duệ vương thơ thẩn đứng đấy. Minh vương đang an ủi hắn sao? Hay y cảm thấy hắn quá thảm hại nên đến chế giễu mình?
Duệ vương ngồi bệt xuống đất, hắn đỡ trán bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903729/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.