Châu Vĩnh nhìn cậu cười nhưng đáy mắt cậu y nhận ra đã không còn ý cười nào nữa. Y cũng không buồn hỏi đến, chuyện liên quan đến cậu rất phức tạp nếu cậu muốn nói đã mở miệng với họ từ lâu rồi.
Hạ Hạ gương mặt đen lại, nàng thì không hiểu nhiều như Châu Vĩnh trực tiếp đi đến đánh mạnh vào cánh tay của Cố Mạn.
- Huynh…thích đùa giỡn đến vậy sao ?
- Xin lỗi, muốn giỡn một chút, công chúa không giận tại hạ chứ ?
- Huynh…
- Được rồi, ta không giỡn nữa, buổi lễ vẫn tốt đẹp mà không có ta phải không ?
- Huynh…sao không đến.
Cố Mạn ý cười trên môi chợt khựng lại, đôi mắt có chút giao động phức tạp nhìn ra phía bên ngoài.
- Thỏ vẫn hoàn là thỏ, sói vẫn là sói, sói và thỏ muôn đời không thể đứng chung một trời.
- …
Hạ Hạ đưa mắt nhìn cậu rồi lại đưa mắt nhìn ba người kia, câu nói của cậu có phần họ không rõ. Hạ Hạ vốn định lên tiếng hỏi lại những đã bị Châu Mộc lên tiếng trước.
- Mọi người…xin lỗi, Cố Mạn huynh ấy không được khỏe, ta xin phép đưa người vào trong.
Tiểu Mai nghe y nói cậu không được khỏe, nàng có phần lo lắng, vội lên tiếng hỏi lại.
- Không được khỏe ?
- À…khi tối do ta uống chút rượu rồi ngủ quên trên mái nhà nên bên giờ trong người có chút mệt.
- Huynh có cần ta gọi thái y đến không ?
- Không cần, ta không muốn phiền người khác.
Cố Mạn được Châu Mộc đỡ đứng dậy, y đưa cậu rời đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903663/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.